
Chuyện Trò Cùng Con - Gieo Yêu Thương, Gặt Niềm Vui
Là cha mẹ, chắc hẳn ai trong chúng ta cũng thường cảm thấy đau đầu bởi rõ ràng muốn thể hiện sự quan tâm dành cho con cái, thế nhưng nói một hồi lại thành những lời răn đe đầy tính sách vở và xa cách; mục đích ban đầu là muốn giúp con thay đổi những thói quen xấu, nhưng cứ hễ bắt đầu lại thành ra những lời mắng mỏ, trách cứ… Vậy vấn đề nằm ở đâu?
Phải chăng có điều gì không ổn trong cách giao tiếp giữa cha mẹ với con cái?
Với hầu hết cha mẹ, mỗi sáng đều giống như một cuộc chạy đua cùng thời gian với hàng trăm việc phải làm từ chuẩn bị bữa sáng, đưa trẻ đến trường rồi vội vã đi làm. Cha mẹ thì tất bật, thế nhưng ngược lại, lũ trẻ lại chẳng chịu rời khỏi giường, lề mề, chậm chạp, thậm chí có trẻ còn nằng nặc không chịu đến trường. Đối mặt với tình huống thật khiến người ta bực mình như thế này, các bậc phụ huynh thường trao đổi với lũ trẻ bằng giọng điệu thế nào? Cách nói chuyện ấy có thực sự phù hợp không? Nếu không thì chúng ta nên sử dụng cách nói ra sao?
Vậy những cách giao tiếp nào không nên có giữa phụ huynh và con cái?
Trước tiên, cha mẹ không được sử dụng cách nói chuyện thô lỗ với trẻ. Khi đối diện với những thói quen xấu của trẻ như ngủ nướng, luộm thuộm, lề mề, tụ tập bạn bè, gây gổ, trốn học... nhiều bậc phụ huynh sẽ dễ mất bình tĩnh và nặng lời với con, thậm chí còn sử dụng những từ ngữ có phần thô lỗ. Một cách vô thức, họ đã đánh đồng khái niệm “cha mẹ” với khái niệm “kẻ mạnh”, kết hợp lối hành xử thô bạo để kiểm soát và khống chế con. Ví dụ, khi đứa trẻ không chịu ra khỏi giường, nhiều bậc phụ huynh sẽ nói: “Dậy nhanh lên không là ăn đòn”... Có một sự thật là dùng sự quát nạt để giáo dục trẻ hoàn toàn không đem đến kết quả như mong đợi mà ngược lại, còn khiến trẻ nảy sinh tâm lí phản kháng và ngày càng không biết vâng lời. Dần dần, việc sử dụng lối nói chuyện to tiếng sẽ trở thành một thói quen trong gia đình, đứa trẻ khi lớn lên cũng sẽ có lối hành xử y như vậy.
Tiếp đến, cha mẹ nên tránh sử dụng lối nói chuyện trách mắng, căn vặn hay giáo điều với trẻ. Trong cách cư xử với con cái, nhiều bậc cha mẹ thường khoác lên mình một lớp áo mang tên “phụ huynh”, để rồi khi trẻ phạm lỗi, họ luôn phê bình và bắt đầu những bài thuyết giảng dài bất tận dựa trên kinh nghiệm sống cũng như kiến thức của chính mình. Họ cho rằng điều này sẽ giúp con nhận ra tầm quan trọng của vấn đề để từ đó trẻ nghiêm túc hơn. Tuy nhiên, nhiều đứa trẻ không nhận thức vấn đề theo hướng như vậy, chúng chỉ tạm thời khuất phục trước uy quyền của cha mẹ và sau đó lại tiếp tục tái diễn.
Cuối cùng, cha mẹ đừng gắn nhãn phủ định lên tất cả các cuộc hội thoại với trẻ. Có không ít bậc phụ huynh luôn phủ định mọi thứ ở con cái, chắc chắn không phải họ muốn đả kích hay nhắm vào sự tự tin ở trẻ mà chỉ là hi vọng thông qua cách làm này có thể thúc đẩy chí tiến thủ ở trẻ, giúp trẻ khiêm tốn và ngày càng nỗ lực. Tuy nhiên, phần lớn trẻ đều cần tìm được sự tự tin cùng nguồn năng lượng tích cực từ sự cổ vũ, thừa nhận của thầy cô và cha mẹ. Khi phải đối mặt với những nhãn dán tiêu cực mà thầy cô và cha mẹ gắn cho mình, trẻ sẽ dần có xu hướng chấp nhận điều đó một cách vô thức, để rồi phủ định bản thân, trở nên tiêu cực và mặc cảm.
Một cuốn sách đề cập đến “Nghệ thuật giao tiếp”
Nghệ thuật giao tiếp cùng con đề cập đến các tình huống giao tiếp giữa cha mẹ và con cái, từ những buổi sáng vừa thức dậy cho đến khi ra khỏi nhà, từ trường học đến gia đình, từ học tập đến cuộc sống... mỗi tình huống đều mang theo hơi thở của cuộc sống thường ngày nên sẽ giúp người đọc dễ dàng thấy được đồng cảm.
Mỗi chương của cuốn sách đều đưa ra những ví dụ về các câu nói không phù hợp khi giao tiếp với con, hi vọng các bậc cha mẹ có thể suy ngẫm về những vấn đề phát sinh trong quá trình này. Bên cạnh đó, cuốn sách cũng liệt kê một số gợi ý hợp lí hơn về cách sử dụng từ ngữ, nhằm thiết lập mối quan hệ bình đẳng, hòa hợp và cải thiện hiệu quả giao tiếp giữa cha mẹ và con cái.
Sách kỹ năng sống, Sách nuôi dạy con, Sách tiểu sử hồi ký, Sách nữ công gia chánh, Sách học tiếng hàn, Sách thiếu nhi