
Bao Giờ Cho Đến Ngày Xưa
"Tao đang đợi câu hỏi này của mày đó. Mày vô tình lắm nha con, đi một cái là chẳng nhớ tới ai cả. Mày có biết thằng Hận đã chờ mày biết bao lâu không? Chiều nào nó cũng lên gò đất đứng nhìn xa xăm trông ngóng mày về. Bao mùa hè đi qua nó vẫn đợi. Mỗi khi thấy vạt chổi chà trên gò đất nở hoa, nó lại bảo tao: “Sao con Tuyền không về ngắm hoa, nó thích hoa này lắm!”. Chiều chiều tạo lại thấy nó cẩn thận ngắt hoa hành, bó thành từng bó, ngồi trên bờ ruộng tủm tỉm cười, rồi quay nhìn xuống nhà chú Sáu mày. Cứ như là nó nhìn thấy mày đang đi tới vậy”
Nghe tới đó, kỷ niệm lại ùa về choáng ngợp trong tâm trí tôi. Tôi tự trách mình sao không về ngắm hoa cùng Hận trong những chiều gió thổi, để nó bớt cô đơn trong quãng đời tuổi thơ buồn bã."

Miền Quê Ngoại
Câu chuyện là những năm tháng ấu thơ ở nơi quê ngoại với nỗi trông ngóng má ba, ước ao được đoàn tụ với gia đình của cô bé Bành. Miền quê ngoại với cô bé ấy là bàn tay ấm áp của bà xoa lưng, vỗ về mỗi khi giật mình tỉnh giấc, thảng thốt gọi má trong cơn mơ; là ánh mắt hiền từ trìu mến của người ông chưa một lần nổi giận; là những lời an ủi đồng cảm, đầy yêu thương của anh Nhí; là những trò chơi, những lần nghịch ngợm cùng lũ trẻ trên cánh đồng quê lộng gió. Có nơi nào êm đềm và ngọt ngào hơn miền quê ấy?
Truyện cũng là hồi ức của tác giả về tuổi thơ trong veo của chính mình. Chính miền quê ngoại đã nuôi dưỡng tâm hồn của cô bé Bành, dạy cô bé biết cách yêu thương, thấu hiểu và cảm thông cho những thân phận người. Như chính tác giả đã chia sẻ, khi đặt bút viết những dòng hồi ức về tháng ngày sống bên ông bà ngoại, lòng tôi không khỏi ngậm ngùi. Tôi viết lại tuổi thơ ở một quãng đời khác, trưởng thành hơn những bé dại năm nào.
“Tôi mang ký ức của mình ra viết, để được sống thêm một lần tuổi thơ.” Hãy cùng tác giả lên chuyến tàu trở về miền thơ ấu bạn nhé!
Sách kỹ năng sống, Sách nuôi dạy con, Sách tiểu sử hồi ký, Sách nữ công gia chánh, Sách học tiếng hàn, Sách thiếu nhi