
Gửi Đứa Trẻ Từng Là Niềm Hy Vọng - Sẽ Ổn Thôi Dù Ta Chẳng Phi Thường
Tôi từng nghĩ, chỉ cần biết thêm nhiều thứ, mình sẽ sống tốt hơn.
Nhưng dần dần tôi mới nhận ra, có những điều mình đã biết từ rất lâu, mà mãi sau này mới thấm được một chút. Và cũng có những điều, dù lý trí biết rõ ràng ra đấy, nhưng đến tận bây giờ tôi vẫn chưa thấm nổi.
Tôi biết so sánh chỉ khiến mình mệt. Thế nhưng có những ngày, nhìn người khác tiến xa, lòng tôi vẫn thấy lặng đi một nhịp. Tôi biết rằng không phải ai cũng có lộ trình giống nhau. Thế nhưng vẫn có lúc tôi thấy buồn vì cảm giác mình cứ đứng yên hoài.
Hóa ra, biết là chuyện của lý trí, còn thấm lại là chuyện của thời gian.
Chúng ta đều biết cả thôi. Chỉ là, để thấm được thì có khi cần sống thêm một chút.
Người ta vẫn nói, một đời bình thường là rất đáng quý. Nghe rất có lý, ai cũng sẽ gật đầu. Thế nhưng, để thật sự thấm được giá trị của một đời bình thường—nhất là với những người từng vượt trội—lại là một điều không hề dễ dàng.
Khi viết quyển sách này, tôi chẳng mong cầu gì nhiều. Tôi chỉ hy vọng vào một ngày bình thường nào đó, bạn đọc được một vài dòng và chợt nhận ra có một điều gì đó mà bạn đã biết từ lâu, nay bắt đầu thấm.
-----------------------------------
Người lớn, một khi đã quyết định từ bỏ điều gì, thường không làm điều đó một cách bồng bột. Có thể họ đã nghĩ rất lâu, chần chừ rất nhiều, và chỉ khi không còn cách nào khác, họ mới rút lui.
Tôi chợt nhận ra mình không còn ai để cạnh tranh nữa, và những sự so kè trong quá khứ bỗng dưng hóa ra thật vô nghĩa. Nhiều người từng là “đối thủ” ngày nào, bây giờ chỉ còn là một cái tên nằm im lìm trong danh bạ.
Có những câu hỏi đến sớm hơn câu trả lời rất nhiều.
Có những câu hỏi, càng gắng gượng trả lời sớm, càng lạc xa điều mình thật sự cần.
Có những câu hỏi, cần được đặt vào đúng thời điểm, đúng tâm thế, và đúng người để chia sẻ.
Và có những câu hỏi, đến một ngày, ta mới nhận ra là: À, thì ra mình không cần trả lời nữa.

Vì Luôn Còn Đó Một Lựa Chọn Khác
Cuộc sống đôi khi giống như một con đường hẹp, ta cứ thế đi mãi mà không dám dừng lại.
Sợ rằng nếu chậm một chút, ta sẽ bị bỏ lại phía sau.
Sợ rằng nếu rẽ lối khác, ta sẽ lạc đường.
Tôi đã từng như vậy.
Nhưng rồi tôi chợt nhận ra rằng, có những con đường không dẫn ta đến đâu cả.
Thế là tôi dừng lại. Chỉ đơn giản là dừng lại. Và khi ấy, tôi mới nhìn thấy những thứ chưa bao giờ để ý.
Hóa ra, không phải lúc nào cũng cần đi tiếp. Đôi khi, ta chỉ cần đứng yên và lắng nghe chính mình…
------------
Có lần, một người bạn hỏi tôi: "Này, nếu phải chọn giữa một công việc nhàn nhã nhưng buồn tẻ và một công việc thú vị nhưng đầy bất trắc, cậu sẽ chọn gì?"
Tôi cười, chẳng biết trả lời ra sao. Lựa chọn nào cũng có vẻ... không ổn. Nhưng cuộc đời mà, có mấy khi ổn đâu?
Chúng ta thường mong muốn những lựa chọn của mình sẽ dẫn đến một kết quả hoàn hảo. Nhưng sự thật là, sự hoàn hảo chỉ tồn tại trong tưởng tượng. Thế giới thực không phải là một bản nhạc du dương và quy củ, mà là một tổ hợp của những âm thanh lộn xộn và lệch tông, đến nỗi đôi khi chỉ cần nghe thấy giai điệu không quá chói tai cũng đủ để ta hài lòng…
Ta không thể ép thế giới xoay vần theo ý mình, nhưng ta có thể thay đổi cách mình xoay vần theo thế giới. Khi ta thôi áp đặt kỳ vọng lên thực tại, ta mới thực sự chạm vào bình an.
Sách kỹ năng sống, Sách nuôi dạy con, Sách tiểu sử hồi ký, Sách nữ công gia chánh, Sách học tiếng hàn, Sách thiếu nhi