1. Trang Chủ
  2. ///

Nhà Xuất Bản Hà Nội

Tổng hợp sách của nhà xuất bản Hà Nội tại KhoSach.com.vn
bộ ai dám bảo rom-com không có ngoài đời thực? - tập 2 - tặng kèm postcard

Bằng thứ lý luận vô lý của vô lý, Kouhei đã nguỵ tạo thân phận “bạn thuở nhỏ” cho đồng phạm Ayano và thành công vượt qua cơn khủng hoảng. Mối quan hệ với nhóm bạn bè cũng đang tiến triển thuận lợi.

Cứ đà này, chẳng mấy chốc rom-com sẽ biến thành đời thực! Giờ thì đã đến lúc bắt tay vào hành động để hiện thực hoá --- Ôi không, cái lớp này chẳng phù hợp với rom-com gì cả!! Để biến lớp 10-4 thành “lớp học phù hợp cho rom-com”, Kouhei cần đến sự hợp tác của các Nhân vật phụ.

Hết trò chuyện với nhóm otaku vào giờ ăn trưa, lại đến đấu bóng chuyền trong thời gian tự do, rồi cả hoạt động dọn rác tại địa phương nữa, cậu đã tận dụng rất nhiều sự kiện “khó đỡ” để mang mọi người đến gần nhau hơn. Bầu không khí trong lớp đang dần trở nên sôi nổi… Ai ngờ, Katsunuma Ayumi lại từ đâu nhảy ra phá rối…?

Tập 2 của dự án hiện thực hoá rom-com ngoài đời thực đã trở lại.

Mục lục:

Chương mở đầu: Ai bảo rom-com sẽ phải bắt đầu ngay từ tập hai?

Chương I: Ai bảo không thể biến thông tin về bầu không khí lớp học thành số liệu?

Chuyện hậu trường: Hiểu lầm

Chương II: Ai bảo Nhân vật phụ không hề quan trọng?

Chuyện hậu trường: Hiểu lầm II

Chương III: Ai bảo tất cả những dấu hiệu đầy ẩn ý kia chắc chắn đều là sự thật?

Ngoại truyện: Trăm trận trăm bại

Chương IV: Ai bảo tranh đoạt địa vị mới là tình tiết kinh điển của rom-com?

Chương V: Ai bảo kẻ thua cuộc không thể tạo ra rom-com?

Chuyện hậu trường: Hình tượng đặc biệt

Chương kết: Ai bảo đến tập hai là phải theo mạch truyện, không được phép thay đổi 180 độ?

Ngoại truyện: Nếu còn có thể thua là vẫn chưa hoàn toàn bại

???: Trong câu chuyện rom-com tuyệt đối không cho phép rom-com xảy ra

Lời tác giả

Thông tin tác giả:

So Hajikano:

Đang ở độ tuổi bắt đầu có hứng thú với xe RV (Recreational vehicle). Tại sao á? Tại khi vi vu trên con xe ấy, dù có đi đâu thì với tôi đó cũng là trại sáng tác!... Không phải sao?

Minh hoạ bìa: Kuro Shiina

Vui, buồn, mừng, giận, tất cả đều có trong Ai dám bảo rom-com không có ngoài đời thực? tập 2. Cá nhân tôi cho rằng đây là tập truyện chứa đựng rất nhiều cảnh ấn tượng! Hy vọng mọi người sẽ hào hứng thưởng thức!

Trích đoạn sách:

“A, này, Uenohara!”

Vào buổi sáng một ngày Chủ nhật nọ, dưới bầu trời trong xanh nắng đẹp hiếm hoi của mùa mưa chớm hè, tôi đỗ xe trong bãi để xe đạp, vội vã chạy đến trước tấm biển có ghi “Thư viện Thành phố Kyougoku” – nơi “người bạn thời thơ ấu” Uenohara Ayano đang đứng chờ.

Trông thấy tôi xuất hiện, cậu ta liền cất chiếc điện thoại thông minh trên tay vào trong túi rồi quay về phía tôi.

“Xin lỗi, đường đông quá nên tôi đến muộn. Cậu đợi lâu chưa?”

“Không, cũng chưa lâu đến thế.”

Đối phương trả lời với khuôn mặt chẳng chút cảm xúc, nhẹ nhàng hất những lọn tóc vương trên vai ra sau lưng.

Dù cậu ta nói như thế nhưng tôi chắc chắn rằng Uenohara đã đến đây từ 15 phút trước, bởi vì đi bằng xe bus mà muốn đến đúng hẹn thì lúc đó chỉ có mỗi một chuyến xe phù hợp thôi. Quả nhiên đúng là “tsundere[1]“ có khác.

“Chắc là nóng lắm phải không? Cậu đi vào trong trước cũng được mà… Đúng là lúc nào cũng nghiêm túc giữ đúng phép tắc nhỉ?”

“Vào trong rồi cậu lại phải đi tìm thì phiền lắm. Đứng ở đây không phải chắc chắn sẽ nhìn thấy luôn hay sao?”

Cậu ta đáp lại bằng giọng chẳng có một xíu cảm xúc nào, như thể chỉ không muốn lãng phí thời gian một cách vô ích. Vâng vâng, mời cậu tiếp tục ra vẻ tsundere đi ạ~

Một làn gió đột ngột thổi qua, làm cho mái tóc của đối phương khẽ lay động. Uenohara mặc chiếc áo thun trắng đơn giản, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo hoodie mỏng, trên vai đeo chiếc túi tote khá to. Ở dưới là một chiếc quần ống rộng màu lam gợi người ta liên tưởng đến bầu trời trong xanh. Vừa nhìn đã thấy đây là loại trang phục dùng để đi ra ngoài chơi rồi.

“… Ừm. Tôi nghĩ là trông hợp lắm đấy.”

“Cậu có khen tôi thì cũng không nhận được cái gì đâu.”

“Tôi chỉ nói sự thật thôi. Cậu biết là khi khen ngợi thì lúc nào tôi cũng nghiêm túc cả mà?”

“Được rồi, biết rồi.”

Vừa cuộn cuộn những lọn tóc sau đầu, Uenohara vừa tùy ý phụ họa một câu. Cái đồ tsunde… (lược bỏ một phần từ-mà-ai-cũng-biết-là-gì-đấy).

Tôi nhún vai với vẻ bó tay bất lực, rồi quay về phía tòa nhà lần nữa.

“Vậy thì vào trong thôi. Ta còn phải giữ chỗ trước nữa.”

“Nếu là chỗ ngồi thì tôi đã đặt trước một phòng riêng rồi. Ngồi ở chỗ đó chắc được chứ?”

Đôi mắt đang trông xuống của cậu ta chợt liếc nhìn tôi một cái.

“Ừm, thế hả… Chắc là cậu sẽ thấy thoải mái và bình tĩnh hơn nếu không bị ai trông thấy? Còn tôi thì dù ai trông thấy cũng chẳng sao hết.”

“Ngớ ngẩn. Đương nhiên là không thể để người khác trông thấy rồi.”

Uenohara lắc lắc đầu, vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ. Đừng có ngượng ngùng chứ cái đồ t… (lược bỏ toàn bộ từ-mà-ai-cũng-biết-là-gì-đấy).

“Rồi―― Vậy chúng ta đi thôi nào.”

“Ừm.”

 

―― Hôm nay là ngày mà thư viện nghỉ làm việc. Chúng tôi mặc trang phục thường ngày khác hẳn với mọi khi, bí mật hẹn gặp nhau mà không cho ai biết cả.

Chỉ có đúng hai người ở trong căn phòng bí mật――

“… Nào, hôm nay chúng ta cũng hãy hăng hái tiến hành chuẩn bị cho ‘Dự án hiện thực hóa rom-com’ thôi!”

“Đó, chưa gì cậu đã làm ầm hết cả lên rồi. Làm gì còn lựa chọn nào khác ngoài phòng riêng nữa đâu.”

 

 

Thư viện Thành phố Kyougoku là một tòa nhà theo phong cách hiện đại nằm ở phía Đông của thành phố. Vào các ngày nghỉ, không chỉ có người dân thành phố mà còn có rất nhiều học sinh đến đây tự học.

Dù tôi nói là học sinh, nhưng không ai trong số đó là học sinh trường cấp Ba của tôi – trường trung học phổ thông Tây Kyougoku, hay gọi tắt là trường Tây Kyou. Vì thư viện thành phố nằm khá xa trường, mà ở trước nhà ga gần trường lại có một thư viện do tỉnh thành lập vừa mới xây dựng xong, vừa rộng lại vừa đẹp – thế nên học sinh trường chúng tôi thường đi đến chỗ đó chứ không phải nơi này.

Tỷ lệ bắt gặp người quen là rất thấp, thêm vào đó làm đơn xin là có thể mượn được phòng họp cỡ nhỏ có đầy đủ cả những trang thiết bị như máy chiếu, nên thỉnh thoảng tôi cũng sử dụng thư viện thành phố làm nơi tổ chức họp trong ngày nghỉ.

Nhân tiện thì còn một lý do quan trọng khác, đó chính là: ở đây có rất nhiều tài liệu cần thiết cho cuộc điều tra của chúng tôi ngày hôm nay.

“―― Rồi, nào. Đầu tiên, tôi đã mang tất cả mọi thứ tìm được đến đây rồi.”

Đóng cánh cửa đằng sau lưng lại, tôi đặt “bộp” tập sách quảng bá cho khu vực Thành phố Kyougoku đang kẹp dưới nách xuống bàn.

Sau đó, tôi chọn lấy một cuốn phù hợp và bắt đầu lật hết trang này đến trang khác.

“Ở chỗ nào trong đây ấy nhỉ… À, thấy rồi. Chính là cái này.”

Tôi mở đến trang có liên quan, đưa cho kẻ nghiện đồ ngọt Uenohara xem. Chưa làm gì mà cậu ta đã bắt đầu nhón lấy bánh kẹo để ăn rồi.

“… ‘Báo cáo về hoạt động dọn rác ở quận Nishiji’?”

“Đúng thế. Hôm nay chúng ta sẽ tổng hợp các dữ liệu về thành tích thực tế của hoạt động này.”

Uenohara vừa uống một ngụm sữa bò vị dâu tây trong túi vừa gật đầu “ừ” một tiếng.

“Đại khái là tôi đã hiểu rồi. Chúng ta điều tra dữ liệu để sử dụng cho ‘Hoạt động tình nguyện dọn rác tại địa phương’ tiếp theo đây chứ gì?”

“Ồ, quả nhiên là vị đồng phạm tuyệt vời của tôi. Cậu đã nắm rõ được đâu là sự kiện quan trọng trong rom-com rồi đấy.”

“Dù tôi hoàn toàn chẳng hiểu quan trọng ở chỗ nào, nhưng sự kiện gần đây nhất thì cũng chỉ có mỗi mình nó thôi mà.”

―― Sự kiện có quy mô toàn trường được tổ chức vào cuối tháng Sáu hàng năm…

Đó chính là “Hoạt động tình nguyện dọn rác tại địa phương”.

Đúng như tên gọi của nó, đây là sự kiện mà mọi người sẽ cùng nhau đóng góp cho khu vực bằng cách thu nhặt rác thải ở xung quanh trường Tây Kyou. Đây là một hoạt động thường niên mà tất cả học sinh toàn trường đều phải tham gia, tiến hành trong khoảng thời gian toàn bộ buổi chiều của một ngày trong tuần.

“Thực ra thì tôi hơi băn khoăn, có cần phải cắt giảm cả giờ học cho chuyện này không? Với cả, lại còn đang trong mùa mưa nữa chứ.”

“Thì chỉ có lúc đấy mới trống lịch học mà. Hơn nữa, dù ngoài mặt bảo rằng đây là hoạt động cống hiến cho khu vực, nhưng kỳ thực họ đang cố gắng vỗ về xoa dịu những người dân sống ở xung quanh thôi. Tại vì trường học thường gây ra nhiều chuyện phiền hà cho dân địa phương lắm, như kiểu các câu lạc bộ làm ồn này, hoặc là hạn chế giao thông trong mùa lễ hội trường chẳng hạn. Thế nên dù có mưa hay rác bẩn gì gì đi nữa thì cũng phải ráng mà chịu đựng thôi.”

“Tôi nghĩ rác bẩn cũng không ‘bẩn’ bằng mấy lý do ẩn đằng sau mà cậu vừa nói đâu.”

“Để Tây Kyou có thể trở thành một ngôi trường lễ hội như hiện nay, có lẽ đã thường xuyên xảy ra rất nhiều những hoạt động kiểu như vậy rồi. Nếu không chuẩn bị từ những bước nền tảng, không lôi kéo dư luận xã hội để xây dựng một lực lượng người ủng hộ thì không thể tạo nên rom-com được đâu.”

“Càng ngày tôi càng không hiểu nổi rốt cuộc rom-com là cái gì rồi đấy…”

Uenohara đặt tay lên trán và thở một hơi thật dài.

Như vậy là cậu vẫn chưa đủ cống hiến rồi! Thật tình, còn phải học hỏi thêm nhiều lắm! Nhanh nhanh đọc mấy quyển Light Novel mà tôi đã giới thiệu cho cậu đi.

“Nhưng mà công việc cụ thể chúng ta phải làm thì không thay đổi gì cả, vẫn là đi nhặt rác đúng không? Chuyện đó thì có liên quan gì đến ‘Dự án’ cơ chứ?”

Uenohara vừa hỏi vừa nhanh chóng bỏ một chiếc bánh monaka[2] cỡ nhỏ vào trong miệng. Vẫn như mọi khi, tốc độ tiêu thụ đồ ngọt của cậu ta kinh khủng thật đấy, đó đã là cái bánh thứ mấy rồi không biết. Thật may là tôi đã chuẩn bị trước một gói bánh kẹo hỗn hợp cỡ đại siêu tiết kiệm.

“Nếu chỉ là hoạt động dọn rác bình thường thì đúng là không liên quan gì, nhưng ở Tây Kyou thì mọi chuyện lại hơi khác biệt một chút. Hội học sinh là bên tổ chức sự kiện này. Theo như ý tưởng của họ, đây sẽ trở thành một cuộc thi đấu giữa các lớp, thắng bại được quyết định bằng số lượng rác thu nhặt được.”

Chắc hẳn nên nói rằng sự kiện này cũng tương tự như một kiểu lễ hội trường vậy. Cứ mỗi lần tổ chức hoạt động nào, trường của chúng tôi đều có thói quen bổ sung thêm một vài yếu tố khuấy động không khí. “Hoạt động tình nguyện dọn rác tại địa phương” lần này cũng là một trong những sự kiện tương tự.

“Trước ngày tổ chức, mỗi lớp sẽ bày tỏ nguyện vọng về khu vực mình mong muốn phụ trách, sau đó thi đấu với nhau trong một khoảng thời gian nhất định xem mỗi lớp thu thập bao nhiêu rác. Lớp đạt thứ hạng cao sẽ nhận được giải thưởng nho nhỏ gì đó tương tự như ở vòng loại của đại hội thể thao hay lễ hội trường vậy. Mỗi năm mọi người tham gia cái này đều có vẻ khá hào hứng.”

Hội học sinh làm vậy có lẽ là bởi cả học kì 1 không có sự kiện nào thi đấu giữa các lớp như thế này cả. Hoạt động nhặt rác vừa hay được tổ chức vào đúng dịp học sinh đang muốn thư giãn một chút.

“Với cả, những dịp như lễ hội trường hay đại hội thể thao thì không cần bàn cãi gì nữa, đều là những sự kiện quan trọng trong rom-com rồi. Hoạt động nhặt rác lần này có tính chất tương tự và còn xảy ra trước nữa, thế nên ta nhất định phải tận dụng nó thật tốt như một lần thử sức.”

“Hừm… Thế nói tóm lại là cậu muốn sử dụng nó như một buổi luyện tập trước khi tham gia các sự kiện chính thức phải không?”

“Đúng đúng.”

Tôi gật đầu, trong đầu nảy ra vô số ý tưởng cho sự kiện lần này.

“Trong quá trình cả lớp đoàn kết một lòng, cùng nhau chiến đấu để giành thắng lợi, tình bạn với ‘Nhân vật Bạn thân’ sẽ được bồi đắp nuôi dưỡng, còn quan hệ với ‘Nhân vật Nữ chính’ sẽ nhanh chóng tiến triển! Đây chẳng phải chính là tình tiết kinh điển trong rom-com hay sao?”

“Dù nói vậy nhưng tôi không nghĩ là đi nhặt rác sẽ có tác dụng to lớn đến vậy đâu.”

“Không chỉ thế, có thể ‘Nhân vật Nữ chính (Kiyosato)’ sẽ vướng phải một thứ rác gì đó rồi trượt chân ngã, tôi sẽ cố bảo vệ đối phương và vô tình được ôm cô ấy vào lòng. Thậm chí còn có khả năng khả năng cô ấy ngã vào vũng nước, áo chẳng may bị ướt đến mức trở nên trong suốt nữa chứ!”

“Làm gì có mấy có chuyện đó! Còn nữa, mấy suy nghĩ kiểu đó là tồi tệ nhất đấy.”

“Hừm, nhưng mấy tình tiết rom-com theo kiểu ‘phát hiện ra một kẻ đeo bám nào đó theo đuôi nữ chính là ngôi sao nổi tiếng rồi đánh cho hắn bầm dập’ làm sao có thể xảy ra ở đây được chứ…”

“Ồ, không phải chỉ cần Kouhei xuất hiện là tình tiết đó có khả năng thành sự thực rồi à?”

“Vai trò của ‘Nhân vật chính’ có phải là làm kẻ đeo bám đâu cơ chứ?!”

Với lại tôi đã nói với cậu rồi, tôi chỉ điều tra trong đúng phạm vi pháp luật cho phép thôi!

Dù thấy bực hết cả mình trước khuôn mặt thờ ơ uống nước quả của Uenohara, nhưng tôi đã lấy lại bình tĩnh – bởi đây là chuyện thường như cơm bữa rồi. Tôi đã quá quen với cách đối thoại này của cậu ta.

“Khụ khụ. Như vậy, cách tốt nhất để làm cho cuộc thi đấu này trở nên hào hứng hết mức có thể chính là khiến các bên phải cạnh tranh với nhau để giành chiến thắng. Trong sự kiện lần này, nhân tố quyết định chính là số lượng rác thải―― Nói cách khác, chuyện thắng hay thua chủ yếu phụ thuộc vào việc ta có thể giành được khu vực có nhiều rác thải xả ra hay không.”

Có thể thấy rõ sự khác nhau giữa lượng rác ở một khu vực bao gồm các công trình kiến trúc luôn được dọn dẹp cẩn thận và sạch sẽ như bảo tàng mỹ thuật chẳng hạn, với lượng rác ở một khu vực có nhiều không gian công cộng được phép sử dụng tự do như công viên, ven sông… Đương nhiên, nếu được tự do lựa chọn thì ai cũng nhắm đến khu vực thứ hai cả.

Nhân tiện thì theo như thành tích mọi năm, khu vực ven sông đúng là khu vực được nhiều người lựa chọn nhất và thường xuyên đem lại chiến thắng cho đội nào giành được. Trái ngược với nó, mảnh đất ở phía Tây bị coi là khu vực không tốt cũng chẳng xấu, không mấy ai quan tâm và toàn nhận sự đối xử như đồ thừa để lại.

“À, ra là vậy. Chính vì thế nên cậu mới muốn thu thập dữ liệu trước phải không?”

Uenohara nói, tay vỗ bộp bộp vào núi tài liệu quảng cáo của khu vực.

Đúng như kỳ vọng, cậu ta quả thật luôn luôn là một vị “đồng phạm” ưu tú. May là cậu ta hiểu nhanh như vậy, tôi đỡ phải tốn công giải thích lòng vòng.

“Thì bởi vì quảng cáo về hoạt động dọn rác của Hội đồng thành phố là những dữ liệu gần với thực tế nhất còn gì? Tham khảo số lượng rác thải được thu thập trên trang web chính thức của thành phố, tôi còn tính ra được số liệu cho thấy ‘lượng rác tiềm năng’ của từng nơi, để nghiên cứu xem khu vực nào là sự lựa chọn thích hợp nhất.”

“Ừm, về mặt phương pháp thì không có gì sai sót cả, chỉ là sự bài bản và nghiêm túc này làm tôi thấy ghê tởm quá.”

“Mấy lời mắng chửi của cậu vẫn chẳng có gì thay đổi nhỉ, đồ ‘tsundere’ chết tiệt…”

“Nhìn cái mặt vênh vang đúng kiểu ‘chỉ cần một từ thôi là cãi thắng được rồi’ của cậu khiến tôi bực mình thật đấy.”

Uenohara nhíu mày lại với vẻ cực kỳ ghét bỏ, tiếp tục hút sữa dâu tây mà cậu ta mua ở chỗ máy bán hàng tự động. Nhưng mà ăn đồ ngọt truyền thống cùng với sữa bò vị dâu tây á? Cậu nên cố gắng nghĩ ra một sự kết hợp nào hợp lý hơn đi…

“Vậy chúng ta bắt đầu nhé. Giờ tôi sẽ gửi cho cậu một bảng dữ liệu thiết kế sẵn, cậu chỉ cần dùng điện thoại nhập số liệu giúp tôi là được rồi.”

“Thế cũng được thôi… Nhưng vấn đề ở đây là lớp cậu có khả năng giành được quyền phụ trách khu vực mà cậu mong muốn hay không?”

“Hả? Ý cậu là có thể sẽ phải cạnh tranh với các lớp khác á?”

Vì sự kiện lần này hoạt động dựa trên cơ sở nguyện vọng của từng lớp nên đương nhiên chuyện bị trùng nguyện vọng là hoàn toàn có thể xảy ra. Trong trường hợp đó, thông thường ban tổ chức sẽ tiến hành rút thăm để quyết định xem ai được phụ trách khu vực tranh chấp, còn bên nào rút không trúng thì tiếp tục chuyển sang nguyện vọng thứ 2 và thứ 3.

“Thì tại ta không thể nào khống chế được kết quả rút thăm của hội học sinh mà… Tôi nghĩ là chúng ta chỉ có thể giải quyết bằng cách thu thập thông tin về nguyện vọng của các lớp khác từ trước, rồi cố gắng lựa chọn chỗ nào không bị trùng lặp.”

Cũng chính vì thế nên mới phải tiến hành điều tra cả lượng rác thải nữa. Nếu bỏ qua ấn tượng ban đầu về các khu vực và xem xét một cách khách quan dựa trên số liệu, có khả năng ta sẽ tìm ra được địa điểm có tiềm năng nhưng không mấy ai biết đến.

Sau một hồi im lặng chìm sâu vào suy nghĩ, Uenohara mới lên tiếng.

“So với điều đó thì có chuyện khiến tôi lo lắng hơn. Liệu có thể nhận được sự tán thành của mọi người trong lớp số 4 hay không? Vì đây là hoạt động theo đơn vị lớp, không phải cần có được một quyết định chung trước khi đưa ra nguyện vọng hay sao?”

“À… Đó cũng là vấn đề nhỉ?”

Tuy đấy cũng là nỗi lo chính đáng, nhưng mà…

“Dù thế nhưng đã có đến hơn nửa lớp chấp nhận phong cách làm việc của tôi rồi mà. Trong trường hợp tệ nhất thì chỉ cần biểu quyết lấy ý kiến đa số là được.”

Thông qua phản ứng của cả lớp trong “Sự kiện Biến Uenohara thành bạn thời thơ ấu”, cùng với kết quả của cuộc điều tra về ấn tượng của mọi người đối với tôi, dù ước tính một cách thận trọng đi chăng nữa thì vẫn sẽ có khoảng hơn nửa lớp đồng ý với ý kiến tôi đưa ra.

“… Ừm, vậy hả?”

Uenohara trả lời, khuôn mặt vẫn đầy lo âu.

Cậu vẫn còn vấn đề gì nữa sao… À, đúng rồi!

“Chắc là cậu đang băn khoăn về động thái của nhóm Katsunuma đúng không?”

Nhóm Katsunuma là một nhóm học sinh trong lớp tôi với nhân vật trung tâm là Katsunuma Ayumi – người có độ phù hợp rom-com chỉ đạt hạng E.

Tuy đã qua một khoảng thời gian khá dài kể từ khi nhập học, nhưng đến giờ tôi vẫn chưa thể xây dựng được mối quan hệ tốt đẹp với những thành viên trong nhóm đó. Nói chung là thủ lĩnh tinh thần của nhóm – Katsunuma – chẳng hiểu sao lại ghét cay ghét đắng tôi. Chuyện đó đúng là quá mức phiền phức.

Nếu có thể thì tôi sẽ cố gắng hết sức để tránh chuyện đối đầu với cậu ta. Kể từ sau “Sự kiện” lần trước, tuy tôi chưa bị làm phiền hay bắt nạt gì cả nhưng sự thật không thể thay đổi vẫn là: nhân tố rủi ro còn đang tồn tại.

“Katsunuma à… Ừm. Không phải… à ừm, đó cũng có thể trở thành vấn đề nhỉ?”

Uenohara không hiểu sao lại phủ định chính ý kiến của mình, sau đó lại gật đầu và tự đính chính lần nữa.

H~ừm?

“Ừm, đúng là có khả năng là Katsunuma sẽ chống đối lại tôi, nên ta vẫn cần phải coi chừng nhóm đó.”

“Ừm…”

“Tuy vậy… Dù nhóm đó là phe phái có quy mô lớn nhất trong lớp nhưng toàn bộ cả nhóm cũng chỉ có khoảng 10 người mà thôi. Kể cả trong trường hợp toàn bộ nhóm đều đứng ra phản đối tôi thì chắc cũng không có vấn đề gì đâu.”

Kỳ thực, cả lớp đồng sức đồng lòng sẽ là trường hợp tốt nhất, nhưng xét về mặt thực tế thì rất khó để thực hiện được điều đó trong giai đoạn hiện tại.

Uenohara vẫn cúi đầu không nói gì cả, đưa tay che miệng, ra chiều suy nghĩ lung lắm.

“―― Nói cho cùng thì phản ứng của họ với hoạt động tập thể như thế nào vẫn là một ẩn số. Chúng ta cũng chưa rõ nhóm đó có sức ảnh hưởng tới đâu. Nhưng tôi không nghĩ rằng phá hoại sự kiện lần này sẽ đem lại ích lợi cho bên nào cả…”

Uenohara lẩm bẩm không ngừng, cứ một lúc lại tiếp tục gật gật đầu.

À~ cậu ta đang trong trạng thái suy nghĩ nghiêm túc. Tuy tôi rất tò mò không biết đối phương đang suy nghĩ điều gì, nhưng dù có hỏi thì cậu ta cũng chỉ nói cho tôi biết kết luận mà thôi… Dù sao về cơ bản Uenohara cũng không nói gì sai cả nên tôi cũng yên tâm… Nh-nhưng hình như cậu ta đang lo lắng về chuyện gì đó thì phải… Tóm lại là cứ cẩn thận vẫn hơn.

“Tôi hiểu rồi. Dù thế nào đi chăng nữa thì ta vẫn còn thời gian cho đến hạn phải nộp danh sách nguyện vọng, giờ tôi cứ thử đưa ra ý kiến trong tiết sinh hoạt tiếp theo và quan sát tình hình. Cậu thấy thế nào?”

“Ừm. Tôi nghĩ làm thế cũng được.”

Đối phương gật đầu thật mạnh, hoàn toàn đồng ý với tôi. Được rồi, như vậy là đã quyết định xong phương hướng hành động ở thời điểm hiện tại.

“Nếu như thế thì chúng ta bắt tay vào công việc thôi. Thời gian thuê phòng họp có hạn, vậy nên hãy làm nhanh lên nào.”

“À, trước đấy thì tôi phải đi ra cửa hàng tiện lợi mua thêm đồ ngọt bổ sung cái đã.”

“Trời! Đến cả gói cỡ đại siêu tiết kiệm cũng không chống lại nổi sức công phá của cậu nữa hả…!”


[1] "Tsundere" là một từ tiếng Nhật dùng để chỉ kiểu người có ngoại hình và tính cách trái ngược nhau, có thể là vẻ ngoài lạnh lùng, cộc lốc, ương ngạnh… nhưng nội tâm tốt bụng, ấm áp, giàu tình cảm, hay quan tâm đến người khác.

[2] Monaka là một loại đồ ngọt truyền thống Nhật Bản, bao gồm nhân đậu đỏ được kẹp giữa hai mảnh bánh gạo nếp nướng giòn.

đi tìm dora

Đi tìm Dora mở ra là cảnh Patrick Modiano bắt gặp một mẩu tin tìm người thân trong tờ nhật báo cũ ra năm 1941. Dora Bruder, cô gái 15 tuổi gốc Do Thái, một người hoàn toàn xa lạ, lại cuốn hút ông lao vào cuộc truy tìm mọi manh mối liên quan đến cô vào cái mùa đông Paris lạnh giá thời Thế chiến thứ hai.

Thông qua những mảnh vỡ quá khứ của Dora Bruder, Patrick Modiano gợi lại thời kỳ Paris bị Đức Quốc xã chiếm đóng, nơi bao cuộc đời, bao câu chuyện bị chôn vùi, để từ đó biến bản tổng hợp tư liệu lịch sử này thành suy ngẫm cá nhân của ông về sự mất mát, cả trong ký ức và những kỷ niệm.

Patrick Modiano sinh năm 1945 tại Pháp, có cha là người Ý gốc Do Thái, mẹ là nghệ sĩ người Bỉ. Patrick Modiano được coi là một trong những nhà văn tài năng nhất thế hệ của ông. Là nhà thám hiểm quá khứ, ông biết cách khơi gợi lên một cách vô cùng chính xác và chi tiết bầu không khí của những địa điểm hay những thời đại đã qua.

Ngoài tiểu thuyết, ông còn viết kịch bản, lời bài hát. Ông đã giành được rất nhiều giải thưởng danh giá, trong đó phải kể đến giải Goncourt năm 1978 và giải Nobel Văn chương năm 2014.

Các tác phẩm của Patrick Modiano đã được Nhã Nam phát hành:

- Lai lịch

- Phố những cửa hiệu u tối

- Ở quán cà phê của tuổi trẻ lạc lối

- Từ thăm thẳm lãng quên

- Một gánh xiếc qua

- Quảng trường Ngôi sao

- Đề em khỏi lạc trong khu phố

- Catherine cô bé đeo mắt kính

- Những đại lộ vành đai

bộ ai dám bảo rom-com không có ngoài đời thực? - tập 2 - bản đặc biệt - tặng kèm postcard + poster

Bằng thứ lý luận vô lý của vô lý, Kouhei đã nguỵ tạo thân phận “bạn thuở nhỏ” cho đồng phạm Ayano và thành công vượt qua cơn khủng hoảng. Mối quan hệ với nhóm bạn bè cũng đang tiến triển thuận lợi.

Cứ đà này, chẳng mấy chốc rom-com sẽ biến thành đời thực! Giờ thì đã đến lúc bắt tay vào hành động để hiện thực hoá --- Ôi không, cái lớp này chẳng phù hợp với rom-com gì cả!! Để biến lớp 10-4 thành “lớp học phù hợp cho rom-com”, Kouhei cần đến sự hợp tác của các Nhân vật phụ.

Hết trò chuyện với nhóm otaku vào giờ ăn trưa, lại đến đấu bóng chuyền trong thời gian tự do, rồi cả hoạt động dọn rác tại địa phương nữa, cậu đã tận dụng rất nhiều sự kiện “khó đỡ” để mang mọi người đến gần nhau hơn. Bầu không khí trong lớp đang dần trở nên sôi nổi… Ai ngờ, Katsunuma Ayumi lại từ đâu nhảy ra phá rối…?

Tập 2 của dự án hiện thực hoá rom-com ngoài đời thực đã trở lại.

Mục lục:

Chương mở đầu: Ai bảo rom-com sẽ phải bắt đầu ngay từ tập hai?

Chương I: Ai bảo không thể biến thông tin về bầu không khí lớp học thành số liệu?

Chuyện hậu trường: Hiểu lầm

Chương II: Ai bảo Nhân vật phụ không hề quan trọng?

Chuyện hậu trường: Hiểu lầm II

Chương III: Ai bảo tất cả những dấu hiệu đầy ẩn ý kia chắc chắn đều là sự thật?

Ngoại truyện: Trăm trận trăm bại

Chương IV: Ai bảo tranh đoạt địa vị mới là tình tiết kinh điển của rom-com?

Chương V: Ai bảo kẻ thua cuộc không thể tạo ra rom-com?

Chuyện hậu trường: Hình tượng đặc biệt

Chương kết: Ai bảo đến tập hai là phải theo mạch truyện, không được phép thay đổi 180 độ?

Ngoại truyện: Nếu còn có thể thua là vẫn chưa hoàn toàn bại

???: Trong câu chuyện rom-com tuyệt đối không cho phép rom-com xảy ra

Lời tác giả

Thông tin tác giả:

So Hajikano:

Đang ở độ tuổi bắt đầu có hứng thú với xe RV (Recreational vehicle). Tại sao á? Tại khi vi vu trên con xe ấy, dù có đi đâu thì với tôi đó cũng là trại sáng tác!... Không phải sao?

Minh hoạ bìa: Kuro Shiina

Vui, buồn, mừng, giận, tất cả đều có trong Ai dám bảo rom-com không có ngoài đời thực? tập 2. Cá nhân tôi cho rằng đây là tập truyện chứa đựng rất nhiều cảnh ấn tượng! Hy vọng mọi người sẽ hào hứng thưởng thức!

Trích đoạn sách:

“A, này, Uenohara!”

Vào buổi sáng một ngày Chủ nhật nọ, dưới bầu trời trong xanh nắng đẹp hiếm hoi của mùa mưa chớm hè, tôi đỗ xe trong bãi để xe đạp, vội vã chạy đến trước tấm biển có ghi “Thư viện Thành phố Kyougoku” – nơi “người bạn thời thơ ấu” Uenohara Ayano đang đứng chờ.

Trông thấy tôi xuất hiện, cậu ta liền cất chiếc điện thoại thông minh trên tay vào trong túi rồi quay về phía tôi.

“Xin lỗi, đường đông quá nên tôi đến muộn. Cậu đợi lâu chưa?”

“Không, cũng chưa lâu đến thế.”

Đối phương trả lời với khuôn mặt chẳng chút cảm xúc, nhẹ nhàng hất những lọn tóc vương trên vai ra sau lưng.

Dù cậu ta nói như thế nhưng tôi chắc chắn rằng Uenohara đã đến đây từ 15 phút trước, bởi vì đi bằng xe bus mà muốn đến đúng hẹn thì lúc đó chỉ có mỗi một chuyến xe phù hợp thôi. Quả nhiên đúng là “tsundere[1]“ có khác.

“Chắc là nóng lắm phải không? Cậu đi vào trong trước cũng được mà… Đúng là lúc nào cũng nghiêm túc giữ đúng phép tắc nhỉ?”

“Vào trong rồi cậu lại phải đi tìm thì phiền lắm. Đứng ở đây không phải chắc chắn sẽ nhìn thấy luôn hay sao?”

Cậu ta đáp lại bằng giọng chẳng có một xíu cảm xúc nào, như thể chỉ không muốn lãng phí thời gian một cách vô ích. Vâng vâng, mời cậu tiếp tục ra vẻ tsundere đi ạ~

Một làn gió đột ngột thổi qua, làm cho mái tóc của đối phương khẽ lay động. Uenohara mặc chiếc áo thun trắng đơn giản, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo hoodie mỏng, trên vai đeo chiếc túi tote khá to. Ở dưới là một chiếc quần ống rộng màu lam gợi người ta liên tưởng đến bầu trời trong xanh. Vừa nhìn đã thấy đây là loại trang phục dùng để đi ra ngoài chơi rồi.

“… Ừm. Tôi nghĩ là trông hợp lắm đấy.”

“Cậu có khen tôi thì cũng không nhận được cái gì đâu.”

“Tôi chỉ nói sự thật thôi. Cậu biết là khi khen ngợi thì lúc nào tôi cũng nghiêm túc cả mà?”

“Được rồi, biết rồi.”

Vừa cuộn cuộn những lọn tóc sau đầu, Uenohara vừa tùy ý phụ họa một câu. Cái đồ tsunde… (lược bỏ một phần từ-mà-ai-cũng-biết-là-gì-đấy).

Tôi nhún vai với vẻ bó tay bất lực, rồi quay về phía tòa nhà lần nữa.

“Vậy thì vào trong thôi. Ta còn phải giữ chỗ trước nữa.”

“Nếu là chỗ ngồi thì tôi đã đặt trước một phòng riêng rồi. Ngồi ở chỗ đó chắc được chứ?”

Đôi mắt đang trông xuống của cậu ta chợt liếc nhìn tôi một cái.

“Ừm, thế hả… Chắc là cậu sẽ thấy thoải mái và bình tĩnh hơn nếu không bị ai trông thấy? Còn tôi thì dù ai trông thấy cũng chẳng sao hết.”

“Ngớ ngẩn. Đương nhiên là không thể để người khác trông thấy rồi.”

Uenohara lắc lắc đầu, vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ. Đừng có ngượng ngùng chứ cái đồ t… (lược bỏ toàn bộ từ-mà-ai-cũng-biết-là-gì-đấy).

“Rồi―― Vậy chúng ta đi thôi nào.”

“Ừm.”

 

―― Hôm nay là ngày mà thư viện nghỉ làm việc. Chúng tôi mặc trang phục thường ngày khác hẳn với mọi khi, bí mật hẹn gặp nhau mà không cho ai biết cả.

Chỉ có đúng hai người ở trong căn phòng bí mật――

“… Nào, hôm nay chúng ta cũng hãy hăng hái tiến hành chuẩn bị cho ‘Dự án hiện thực hóa rom-com’ thôi!”

“Đó, chưa gì cậu đã làm ầm hết cả lên rồi. Làm gì còn lựa chọn nào khác ngoài phòng riêng nữa đâu.”

 

 

Thư viện Thành phố Kyougoku là một tòa nhà theo phong cách hiện đại nằm ở phía Đông của thành phố. Vào các ngày nghỉ, không chỉ có người dân thành phố mà còn có rất nhiều học sinh đến đây tự học.

Dù tôi nói là học sinh, nhưng không ai trong số đó là học sinh trường cấp Ba của tôi – trường trung học phổ thông Tây Kyougoku, hay gọi tắt là trường Tây Kyou. Vì thư viện thành phố nằm khá xa trường, mà ở trước nhà ga gần trường lại có một thư viện do tỉnh thành lập vừa mới xây dựng xong, vừa rộng lại vừa đẹp – thế nên học sinh trường chúng tôi thường đi đến chỗ đó chứ không phải nơi này.

Tỷ lệ bắt gặp người quen là rất thấp, thêm vào đó làm đơn xin là có thể mượn được phòng họp cỡ nhỏ có đầy đủ cả những trang thiết bị như máy chiếu, nên thỉnh thoảng tôi cũng sử dụng thư viện thành phố làm nơi tổ chức họp trong ngày nghỉ.

Nhân tiện thì còn một lý do quan trọng khác, đó chính là: ở đây có rất nhiều tài liệu cần thiết cho cuộc điều tra của chúng tôi ngày hôm nay.

“―― Rồi, nào. Đầu tiên, tôi đã mang tất cả mọi thứ tìm được đến đây rồi.”

Đóng cánh cửa đằng sau lưng lại, tôi đặt “bộp” tập sách quảng bá cho khu vực Thành phố Kyougoku đang kẹp dưới nách xuống bàn.

Sau đó, tôi chọn lấy một cuốn phù hợp và bắt đầu lật hết trang này đến trang khác.

“Ở chỗ nào trong đây ấy nhỉ… À, thấy rồi. Chính là cái này.”

Tôi mở đến trang có liên quan, đưa cho kẻ nghiện đồ ngọt Uenohara xem. Chưa làm gì mà cậu ta đã bắt đầu nhón lấy bánh kẹo để ăn rồi.

“… ‘Báo cáo về hoạt động dọn rác ở quận Nishiji’?”

“Đúng thế. Hôm nay chúng ta sẽ tổng hợp các dữ liệu về thành tích thực tế của hoạt động này.”

Uenohara vừa uống một ngụm sữa bò vị dâu tây trong túi vừa gật đầu “ừ” một tiếng.

“Đại khái là tôi đã hiểu rồi. Chúng ta điều tra dữ liệu để sử dụng cho ‘Hoạt động tình nguyện dọn rác tại địa phương’ tiếp theo đây chứ gì?”

“Ồ, quả nhiên là vị đồng phạm tuyệt vời của tôi. Cậu đã nắm rõ được đâu là sự kiện quan trọng trong rom-com rồi đấy.”

“Dù tôi hoàn toàn chẳng hiểu quan trọng ở chỗ nào, nhưng sự kiện gần đây nhất thì cũng chỉ có mỗi mình nó thôi mà.”

―― Sự kiện có quy mô toàn trường được tổ chức vào cuối tháng Sáu hàng năm…

Đó chính là “Hoạt động tình nguyện dọn rác tại địa phương”.

Đúng như tên gọi của nó, đây là sự kiện mà mọi người sẽ cùng nhau đóng góp cho khu vực bằng cách thu nhặt rác thải ở xung quanh trường Tây Kyou. Đây là một hoạt động thường niên mà tất cả học sinh toàn trường đều phải tham gia, tiến hành trong khoảng thời gian toàn bộ buổi chiều của một ngày trong tuần.

“Thực ra thì tôi hơi băn khoăn, có cần phải cắt giảm cả giờ học cho chuyện này không? Với cả, lại còn đang trong mùa mưa nữa chứ.”

“Thì chỉ có lúc đấy mới trống lịch học mà. Hơn nữa, dù ngoài mặt bảo rằng đây là hoạt động cống hiến cho khu vực, nhưng kỳ thực họ đang cố gắng vỗ về xoa dịu những người dân sống ở xung quanh thôi. Tại vì trường học thường gây ra nhiều chuyện phiền hà cho dân địa phương lắm, như kiểu các câu lạc bộ làm ồn này, hoặc là hạn chế giao thông trong mùa lễ hội trường chẳng hạn. Thế nên dù có mưa hay rác bẩn gì gì đi nữa thì cũng phải ráng mà chịu đựng thôi.”

“Tôi nghĩ rác bẩn cũng không ‘bẩn’ bằng mấy lý do ẩn đằng sau mà cậu vừa nói đâu.”

“Để Tây Kyou có thể trở thành một ngôi trường lễ hội như hiện nay, có lẽ đã thường xuyên xảy ra rất nhiều những hoạt động kiểu như vậy rồi. Nếu không chuẩn bị từ những bước nền tảng, không lôi kéo dư luận xã hội để xây dựng một lực lượng người ủng hộ thì không thể tạo nên rom-com được đâu.”

“Càng ngày tôi càng không hiểu nổi rốt cuộc rom-com là cái gì rồi đấy…”

Uenohara đặt tay lên trán và thở một hơi thật dài.

Như vậy là cậu vẫn chưa đủ cống hiến rồi! Thật tình, còn phải học hỏi thêm nhiều lắm! Nhanh nhanh đọc mấy quyển Light Novel mà tôi đã giới thiệu cho cậu đi.

“Nhưng mà công việc cụ thể chúng ta phải làm thì không thay đổi gì cả, vẫn là đi nhặt rác đúng không? Chuyện đó thì có liên quan gì đến ‘Dự án’ cơ chứ?”

Uenohara vừa hỏi vừa nhanh chóng bỏ một chiếc bánh monaka[2] cỡ nhỏ vào trong miệng. Vẫn như mọi khi, tốc độ tiêu thụ đồ ngọt của cậu ta kinh khủng thật đấy, đó đã là cái bánh thứ mấy rồi không biết. Thật may là tôi đã chuẩn bị trước một gói bánh kẹo hỗn hợp cỡ đại siêu tiết kiệm.

“Nếu chỉ là hoạt động dọn rác bình thường thì đúng là không liên quan gì, nhưng ở Tây Kyou thì mọi chuyện lại hơi khác biệt một chút. Hội học sinh là bên tổ chức sự kiện này. Theo như ý tưởng của họ, đây sẽ trở thành một cuộc thi đấu giữa các lớp, thắng bại được quyết định bằng số lượng rác thu nhặt được.”

Chắc hẳn nên nói rằng sự kiện này cũng tương tự như một kiểu lễ hội trường vậy. Cứ mỗi lần tổ chức hoạt động nào, trường của chúng tôi đều có thói quen bổ sung thêm một vài yếu tố khuấy động không khí. “Hoạt động tình nguyện dọn rác tại địa phương” lần này cũng là một trong những sự kiện tương tự.

“Trước ngày tổ chức, mỗi lớp sẽ bày tỏ nguyện vọng về khu vực mình mong muốn phụ trách, sau đó thi đấu với nhau trong một khoảng thời gian nhất định xem mỗi lớp thu thập bao nhiêu rác. Lớp đạt thứ hạng cao sẽ nhận được giải thưởng nho nhỏ gì đó tương tự như ở vòng loại của đại hội thể thao hay lễ hội trường vậy. Mỗi năm mọi người tham gia cái này đều có vẻ khá hào hứng.”

Hội học sinh làm vậy có lẽ là bởi cả học kì 1 không có sự kiện nào thi đấu giữa các lớp như thế này cả. Hoạt động nhặt rác vừa hay được tổ chức vào đúng dịp học sinh đang muốn thư giãn một chút.

“Với cả, những dịp như lễ hội trường hay đại hội thể thao thì không cần bàn cãi gì nữa, đều là những sự kiện quan trọng trong rom-com rồi. Hoạt động nhặt rác lần này có tính chất tương tự và còn xảy ra trước nữa, thế nên ta nhất định phải tận dụng nó thật tốt như một lần thử sức.”

“Hừm… Thế nói tóm lại là cậu muốn sử dụng nó như một buổi luyện tập trước khi tham gia các sự kiện chính thức phải không?”

“Đúng đúng.”

Tôi gật đầu, trong đầu nảy ra vô số ý tưởng cho sự kiện lần này.

“Trong quá trình cả lớp đoàn kết một lòng, cùng nhau chiến đấu để giành thắng lợi, tình bạn với ‘Nhân vật Bạn thân’ sẽ được bồi đắp nuôi dưỡng, còn quan hệ với ‘Nhân vật Nữ chính’ sẽ nhanh chóng tiến triển! Đây chẳng phải chính là tình tiết kinh điển trong rom-com hay sao?”

“Dù nói vậy nhưng tôi không nghĩ là đi nhặt rác sẽ có tác dụng to lớn đến vậy đâu.”

“Không chỉ thế, có thể ‘Nhân vật Nữ chính (Kiyosato)’ sẽ vướng phải một thứ rác gì đó rồi trượt chân ngã, tôi sẽ cố bảo vệ đối phương và vô tình được ôm cô ấy vào lòng. Thậm chí còn có khả năng khả năng cô ấy ngã vào vũng nước, áo chẳng may bị ướt đến mức trở nên trong suốt nữa chứ!”

“Làm gì có mấy có chuyện đó! Còn nữa, mấy suy nghĩ kiểu đó là tồi tệ nhất đấy.”

“Hừm, nhưng mấy tình tiết rom-com theo kiểu ‘phát hiện ra một kẻ đeo bám nào đó theo đuôi nữ chính là ngôi sao nổi tiếng rồi đánh cho hắn bầm dập’ làm sao có thể xảy ra ở đây được chứ…”

“Ồ, không phải chỉ cần Kouhei xuất hiện là tình tiết đó có khả năng thành sự thực rồi à?”

“Vai trò của ‘Nhân vật chính’ có phải là làm kẻ đeo bám đâu cơ chứ?!”

Với lại tôi đã nói với cậu rồi, tôi chỉ điều tra trong đúng phạm vi pháp luật cho phép thôi!

Dù thấy bực hết cả mình trước khuôn mặt thờ ơ uống nước quả của Uenohara, nhưng tôi đã lấy lại bình tĩnh – bởi đây là chuyện thường như cơm bữa rồi. Tôi đã quá quen với cách đối thoại này của cậu ta.

“Khụ khụ. Như vậy, cách tốt nhất để làm cho cuộc thi đấu này trở nên hào hứng hết mức có thể chính là khiến các bên phải cạnh tranh với nhau để giành chiến thắng. Trong sự kiện lần này, nhân tố quyết định chính là số lượng rác thải―― Nói cách khác, chuyện thắng hay thua chủ yếu phụ thuộc vào việc ta có thể giành được khu vực có nhiều rác thải xả ra hay không.”

Có thể thấy rõ sự khác nhau giữa lượng rác ở một khu vực bao gồm các công trình kiến trúc luôn được dọn dẹp cẩn thận và sạch sẽ như bảo tàng mỹ thuật chẳng hạn, với lượng rác ở một khu vực có nhiều không gian công cộng được phép sử dụng tự do như công viên, ven sông… Đương nhiên, nếu được tự do lựa chọn thì ai cũng nhắm đến khu vực thứ hai cả.

Nhân tiện thì theo như thành tích mọi năm, khu vực ven sông đúng là khu vực được nhiều người lựa chọn nhất và thường xuyên đem lại chiến thắng cho đội nào giành được. Trái ngược với nó, mảnh đất ở phía Tây bị coi là khu vực không tốt cũng chẳng xấu, không mấy ai quan tâm và toàn nhận sự đối xử như đồ thừa để lại.

“À, ra là vậy. Chính vì thế nên cậu mới muốn thu thập dữ liệu trước phải không?”

Uenohara nói, tay vỗ bộp bộp vào núi tài liệu quảng cáo của khu vực.

Đúng như kỳ vọng, cậu ta quả thật luôn luôn là một vị “đồng phạm” ưu tú. May là cậu ta hiểu nhanh như vậy, tôi đỡ phải tốn công giải thích lòng vòng.

“Thì bởi vì quảng cáo về hoạt động dọn rác của Hội đồng thành phố là những dữ liệu gần với thực tế nhất còn gì? Tham khảo số lượng rác thải được thu thập trên trang web chính thức của thành phố, tôi còn tính ra được số liệu cho thấy ‘lượng rác tiềm năng’ của từng nơi, để nghiên cứu xem khu vực nào là sự lựa chọn thích hợp nhất.”

“Ừm, về mặt phương pháp thì không có gì sai sót cả, chỉ là sự bài bản và nghiêm túc này làm tôi thấy ghê tởm quá.”

“Mấy lời mắng chửi của cậu vẫn chẳng có gì thay đổi nhỉ, đồ ‘tsundere’ chết tiệt…”

“Nhìn cái mặt vênh vang đúng kiểu ‘chỉ cần một từ thôi là cãi thắng được rồi’ của cậu khiến tôi bực mình thật đấy.”

Uenohara nhíu mày lại với vẻ cực kỳ ghét bỏ, tiếp tục hút sữa dâu tây mà cậu ta mua ở chỗ máy bán hàng tự động. Nhưng mà ăn đồ ngọt truyền thống cùng với sữa bò vị dâu tây á? Cậu nên cố gắng nghĩ ra một sự kết hợp nào hợp lý hơn đi…

“Vậy chúng ta bắt đầu nhé. Giờ tôi sẽ gửi cho cậu một bảng dữ liệu thiết kế sẵn, cậu chỉ cần dùng điện thoại nhập số liệu giúp tôi là được rồi.”

“Thế cũng được thôi… Nhưng vấn đề ở đây là lớp cậu có khả năng giành được quyền phụ trách khu vực mà cậu mong muốn hay không?”

“Hả? Ý cậu là có thể sẽ phải cạnh tranh với các lớp khác á?”

Vì sự kiện lần này hoạt động dựa trên cơ sở nguyện vọng của từng lớp nên đương nhiên chuyện bị trùng nguyện vọng là hoàn toàn có thể xảy ra. Trong trường hợp đó, thông thường ban tổ chức sẽ tiến hành rút thăm để quyết định xem ai được phụ trách khu vực tranh chấp, còn bên nào rút không trúng thì tiếp tục chuyển sang nguyện vọng thứ 2 và thứ 3.

“Thì tại ta không thể nào khống chế được kết quả rút thăm của hội học sinh mà… Tôi nghĩ là chúng ta chỉ có thể giải quyết bằng cách thu thập thông tin về nguyện vọng của các lớp khác từ trước, rồi cố gắng lựa chọn chỗ nào không bị trùng lặp.”

Cũng chính vì thế nên mới phải tiến hành điều tra cả lượng rác thải nữa. Nếu bỏ qua ấn tượng ban đầu về các khu vực và xem xét một cách khách quan dựa trên số liệu, có khả năng ta sẽ tìm ra được địa điểm có tiềm năng nhưng không mấy ai biết đến.

Sau một hồi im lặng chìm sâu vào suy nghĩ, Uenohara mới lên tiếng.

“So với điều đó thì có chuyện khiến tôi lo lắng hơn. Liệu có thể nhận được sự tán thành của mọi người trong lớp số 4 hay không? Vì đây là hoạt động theo đơn vị lớp, không phải cần có được một quyết định chung trước khi đưa ra nguyện vọng hay sao?”

“À… Đó cũng là vấn đề nhỉ?”

Tuy đấy cũng là nỗi lo chính đáng, nhưng mà…

“Dù thế nhưng đã có đến hơn nửa lớp chấp nhận phong cách làm việc của tôi rồi mà. Trong trường hợp tệ nhất thì chỉ cần biểu quyết lấy ý kiến đa số là được.”

Thông qua phản ứng của cả lớp trong “Sự kiện Biến Uenohara thành bạn thời thơ ấu”, cùng với kết quả của cuộc điều tra về ấn tượng của mọi người đối với tôi, dù ước tính một cách thận trọng đi chăng nữa thì vẫn sẽ có khoảng hơn nửa lớp đồng ý với ý kiến tôi đưa ra.

“… Ừm, vậy hả?”

Uenohara trả lời, khuôn mặt vẫn đầy lo âu.

Cậu vẫn còn vấn đề gì nữa sao… À, đúng rồi!

“Chắc là cậu đang băn khoăn về động thái của nhóm Katsunuma đúng không?”

Nhóm Katsunuma là một nhóm học sinh trong lớp tôi với nhân vật trung tâm là Katsunuma Ayumi – người có độ phù hợp rom-com chỉ đạt hạng E.

Tuy đã qua một khoảng thời gian khá dài kể từ khi nhập học, nhưng đến giờ tôi vẫn chưa thể xây dựng được mối quan hệ tốt đẹp với những thành viên trong nhóm đó. Nói chung là thủ lĩnh tinh thần của nhóm – Katsunuma – chẳng hiểu sao lại ghét cay ghét đắng tôi. Chuyện đó đúng là quá mức phiền phức.

Nếu có thể thì tôi sẽ cố gắng hết sức để tránh chuyện đối đầu với cậu ta. Kể từ sau “Sự kiện” lần trước, tuy tôi chưa bị làm phiền hay bắt nạt gì cả nhưng sự thật không thể thay đổi vẫn là: nhân tố rủi ro còn đang tồn tại.

“Katsunuma à… Ừm. Không phải… à ừm, đó cũng có thể trở thành vấn đề nhỉ?”

Uenohara không hiểu sao lại phủ định chính ý kiến của mình, sau đó lại gật đầu và tự đính chính lần nữa.

H~ừm?

“Ừm, đúng là có khả năng là Katsunuma sẽ chống đối lại tôi, nên ta vẫn cần phải coi chừng nhóm đó.”

“Ừm…”

“Tuy vậy… Dù nhóm đó là phe phái có quy mô lớn nhất trong lớp nhưng toàn bộ cả nhóm cũng chỉ có khoảng 10 người mà thôi. Kể cả trong trường hợp toàn bộ nhóm đều đứng ra phản đối tôi thì chắc cũng không có vấn đề gì đâu.”

Kỳ thực, cả lớp đồng sức đồng lòng sẽ là trường hợp tốt nhất, nhưng xét về mặt thực tế thì rất khó để thực hiện được điều đó trong giai đoạn hiện tại.

Uenohara vẫn cúi đầu không nói gì cả, đưa tay che miệng, ra chiều suy nghĩ lung lắm.

“―― Nói cho cùng thì phản ứng của họ với hoạt động tập thể như thế nào vẫn là một ẩn số. Chúng ta cũng chưa rõ nhóm đó có sức ảnh hưởng tới đâu. Nhưng tôi không nghĩ rằng phá hoại sự kiện lần này sẽ đem lại ích lợi cho bên nào cả…”

Uenohara lẩm bẩm không ngừng, cứ một lúc lại tiếp tục gật gật đầu.

À~ cậu ta đang trong trạng thái suy nghĩ nghiêm túc. Tuy tôi rất tò mò không biết đối phương đang suy nghĩ điều gì, nhưng dù có hỏi thì cậu ta cũng chỉ nói cho tôi biết kết luận mà thôi… Dù sao về cơ bản Uenohara cũng không nói gì sai cả nên tôi cũng yên tâm… Nh-nhưng hình như cậu ta đang lo lắng về chuyện gì đó thì phải… Tóm lại là cứ cẩn thận vẫn hơn.

“Tôi hiểu rồi. Dù thế nào đi chăng nữa thì ta vẫn còn thời gian cho đến hạn phải nộp danh sách nguyện vọng, giờ tôi cứ thử đưa ra ý kiến trong tiết sinh hoạt tiếp theo và quan sát tình hình. Cậu thấy thế nào?”

“Ừm. Tôi nghĩ làm thế cũng được.”

Đối phương gật đầu thật mạnh, hoàn toàn đồng ý với tôi. Được rồi, như vậy là đã quyết định xong phương hướng hành động ở thời điểm hiện tại.

“Nếu như thế thì chúng ta bắt tay vào công việc thôi. Thời gian thuê phòng họp có hạn, vậy nên hãy làm nhanh lên nào.”

“À, trước đấy thì tôi phải đi ra cửa hàng tiện lợi mua thêm đồ ngọt bổ sung cái đã.”

“Trời! Đến cả gói cỡ đại siêu tiết kiệm cũng không chống lại nổi sức công phá của cậu nữa hả…!”


[1] "Tsundere" là một từ tiếng Nhật dùng để chỉ kiểu người có ngoại hình và tính cách trái ngược nhau, có thể là vẻ ngoài lạnh lùng, cộc lốc, ương ngạnh… nhưng nội tâm tốt bụng, ấm áp, giàu tình cảm, hay quan tâm đến người khác.

[2] Monaka là một loại đồ ngọt truyền thống Nhật Bản, bao gồm nhân đậu đỏ được kẹp giữa hai mảnh bánh gạo nếp nướng giòn.

miền đất hứa - the promised neverland - thước phim kỉ niệm (light novel) - tặng kèm card khung cửa hồi ức

Miền Đất Hứa - The Promised Neverland - Thước Phim Kỉ Niệm (Light Novel)

Sau khi sang thế giới loài người và đoàn tụ với nhau, Norman cùng gia đình lần lượt kể lại kỉ niệm ngày xưa cho Emma, những mong bù đắp kí ức đã mất của cô bé.

“Sinh nhật”, “đêm mưa bão”, “Conny”, “cờ vua”… Tập 4 là cuốn tiểu thuyết ngập tràn kỉ niệm, bao gồm những câu chuyện bí mật từng được bật mí trong booklet tặng kèm DVD anime, tạp chí Jump GIGA, không chỉ thế còn có cả truyện ngắn mới tinh!

những kiến thức đầu đời cho bé - màu sắc rực rỡ

Từ 0 đến 6 tuổi là giai đoạn trẻ bắt đầu khám phá và nhận biết thế giới. Đây cũng là lúc các em đặt ra một nghìn lẻ một câu hỏi tại sao cho bố mẹ, chẳng hạn như:

“Tại sao khi ngồi trên xe máy, chúng ta cần đội mũ bảo hiểm?”

“Tại sao cầu vồng lại có hình dạng cong cong?”

“Tại sao cua lại bò ngang thế nhỉ?” ...

Đôi khi, chính người lớn cũng cảm thấy bối rối, không biết giải thích như thế nào cho các em hiểu. Nhưng bố mẹ hãy yên tâm, bộ sách Những kiến thức đầu đời cho bé này có thể hỗ trợ trả lời rất nhiều câu hỏi trong số đó. Với 8 chủ đề quen thuộc và đa dạng, bộ sách không chỉ mang đến thật nhiều kiến thức bổ ích mà còn thỏa mãn phần nào trí tò mò vô tận của các em. Ngoài ra, các em còn có thể học được rất nhiều từ vựng tiếng Anh liên quan đến những chủ đề này đấy

những kiến thức đầu đời cho bé - số đếm vui nhộn

Từ 0 đến 6 tuổi là giai đoạn trẻ bắt đầu khám phá và nhận biết thế giới. Đây cũng là lúc các em đặt ra một nghìn lẻ một câu hỏi tại sao cho bố mẹ, chẳng hạn như:

“Tại sao khi ngồi trên xe máy, chúng ta cần đội mũ bảo hiểm?”

“Tại sao cầu vồng lại có hình dạng cong cong?”

“Tại sao cua lại bò ngang thế nhỉ?” ...

Đôi khi, chính người lớn cũng cảm thấy bối rối, không biết giải thích như thế nào cho các em hiểu. Nhưng bố mẹ hãy yên tâm, bộ sách Những kiến thức đầu đời cho bé này có thể hỗ trợ trả lời rất nhiều câu hỏi trong số đó. Với 8 chủ đề quen thuộc và đa dạng, bộ sách không chỉ mang đến thật nhiều kiến thức bổ ích mà còn thỏa mãn phần nào trí tò mò vô tận của các em. Ngoài ra, các em còn có thể học được rất nhiều từ vựng tiếng Anh liên quan đến những chủ đề này đấy

những kiến thức đầu đời cho bé - những món ăn ngon

Từ 0 đến 6 tuổi là giai đoạn trẻ bắt đầu khám phá và nhận biết thế giới. Đây cũng là lúc các em đặt ra một nghìn lẻ một câu hỏi tại sao cho bố mẹ, chẳng hạn như:

“Tại sao khi ngồi trên xe máy, chúng ta cần đội mũ bảo hiểm?”

“Tại sao cầu vồng lại có hình dạng cong cong?”

“Tại sao cua lại bò ngang thế nhỉ?” ...

Đôi khi, chính người lớn cũng cảm thấy bối rối, không biết giải thích như thế nào cho các em hiểu. Nhưng bố mẹ hãy yên tâm, bộ sách Những kiến thức đầu đời cho bé này có thể hỗ trợ trả lời rất nhiều câu hỏi trong số đó. Với 8 chủ đề quen thuộc và đa dạng, bộ sách không chỉ mang đến thật nhiều kiến thức bổ ích mà còn thỏa mãn phần nào trí tò mò vô tận của các em. Ngoài ra, các em còn có thể học được rất nhiều từ vựng tiếng Anh liên quan đến những chủ đề này đấy

tốt nghiệp - mùa đông - tặng kèm 2 bookmark + 1 postcard hai mặt

Tốt Nghiệp - Mùa Đông

Mùa đông đưa đôi bạn trẻ xích lại gần nhau…

Kì thi đại học đang đến gần khiến Sajou chỉ có thể tranh thủ hẹn hò với Kusakabe trên đường về từ trường luyện thi. Một ngày nọ, mẹ cậu đột nhiên phải nhập viện. Từ ngày đó, hôm nào Sajou cũng vừa đến bệnh viện, làm việc nhà, vừa phải chuẩn bị cho kỳ thi, khiến cả thể chất lẫn tinh thần của cậu đều kiệt quệ. “Tớ muốn gặp cậu ngay bây giờ.” Cuối cùng, cậu đã gọi Kusakabe đến nhà, nơi giờ đây chỉ còn lại lẻ loi mình cậu…

Bên cạnh câu chuyện của đôi bạn trẻ, “Tốt nghiệp - Mùa đông” còn mang tới ngoại truyện “Người lớn thật sự là…” kể về thời thanh xuân của thầy Hara. Cùng đón đọc tác phẩm “Tốt nghiệp - Mùa đông”, chấp bút bởi tác giả Asumiko Nakamura nhé!

tốt nghiệp - mùa đông - bản đặc biệt - tặng kèm 2 bookmark + 1 postcard hai mặt + bộ 06 card lịch bồi dày + 2 móc khóa acrylic trái tim ghép đôi + 1 poster a3

Tốt Nghiệp - Mùa Đông

Mùa đông đưa đôi bạn trẻ xích lại gần nhau…

Kì thi đại học đang đến gần khiến Sajou chỉ có thể tranh thủ hẹn hò với Kusakabe trên đường về từ trường luyện thi. Một ngày nọ, mẹ cậu đột nhiên phải nhập viện. Từ ngày đó, hôm nào Sajou cũng vừa đến bệnh viện, làm việc nhà, vừa phải chuẩn bị cho kỳ thi, khiến cả thể chất lẫn tinh thần của cậu đều kiệt quệ. “Tớ muốn gặp cậu ngay bây giờ.” Cuối cùng, cậu đã gọi Kusakabe đến nhà, nơi giờ đây chỉ còn lại lẻ loi mình cậu…

Bên cạnh câu chuyện của đôi bạn trẻ, “Tốt nghiệp - Mùa đông” còn mang tới ngoại truyện “Người lớn thật sự là…” kể về thời thanh xuân của thầy Hara. Cùng đón đọc tác phẩm “Tốt nghiệp - Mùa đông”, chấp bút bởi tác giả Asumiko Nakamura nhé!

những cậu bé can đảm thế

Cuốn sách mở ra với khuôn viên xinh đẹp cùng các tòa nhà cổ kính của trường trung học Valvert. Đây là nơi chứa đựng một quãng đời tuổi thơ đầy màu sắc của nhân vật chính cùng các bạn học, “những cậu bé cam đảm”. Họ đã cùng nhau trải qua quãng thời gian nội trú đầy kỷ niệm trước khi cuộc sống khiến họ tứ tán mỗi người một nơi. Hai mươi năm sau khi rời mái trường, nhân vật chính tình cờ gặp lại một số bạn học cũ. Từ đây, ký ức về ngôi trường, bạn bè và giáo viên hồi còn ở Valvert lần lượt hiện lên, đan xen với cuộc sống hiện tại...

Những cậu bé can đảm thế là một trong những tiểu thuyết hấp dẫn của Patrick Modiano. Ông đã thổi hồn vào những nhân vật rất đỗi đời thường, khiến họ hiện lên sống động, đặc biệt là khi ký ức đã nhuốm màu thời gian được lồng ghép với thực tại tương phản về họ. Năm tháng vội vã trôi qua in hằn lên cuộc đời họ và gợi nên cảm giác hoài nhớ đậm chất Modiano. Một tác phẩm nhẹ nhàng mà sâu lắng này, nơi mở ra thế giới của tuổi trẻ, của sự trưởng thành, của niềm hân hoan và đôi khi là nỗi buồn man mác…

Patrick Modiano sinh năm 1945 tại Pháp, có cha là người Ý gốc Do Thái, mẹ là nghệ sĩ người Bỉ. Patrick Modiano được coi là một trong những nhà văn tài năng nhất thế hệ của ông. Là nhà thám hiểm quá khứ, ông biết cách khơi gợi lên một cách vô cùng chính xác và chi tiết bầu không khí của những địa điểm hay những thời đại đã qua.

Ngoài tiểu thuyết, ông còn viết kịch bản, lời bài hát. Ông đã giành được rất nhiều giải thưởng danh giá, trong đó phải kể đến giải Goncourt năm 1978 và giải Nobel Văn chương năm 2014.

Các tác phẩm của Patrick Modiano đã được Nhã Nam phát hành:

- Lai lịch

- Phố những cửa hiệu u tối

- Ở quán cà phê của tuổi trẻ lạc lối

- Từ thăm thẳm lãng quên

- Một gánh xiếc qua

- Quảng trường Ngôi sao

- Đề em khỏi lạc trong khu phố

- Catherine cô bé đeo mắt kính

- Những đại lộ vành đai

bộ tokyo revengers - tập 9

Mời các bạn thưởng thức Tokyo 卍Revengers tập 9, phiên bản 2 trong 1 của Việt Nam (tương đương tập 17 và 18 bản Nhật), in trên giấy Bãi Bằng 80 gms! Không chỉ vậy, phiên bản này còn có OBI và PHỤ BẢN MÀU GẬP 3 chỉ có tại thị trường Việt Nam!

____________

Đáp ứng lời thỉnh cầu của Inui, Takemichi trở thành thủ lĩnh Black Dragon đời thứ 11. Trận chiến toàn diện giữa Toman và Tenjiku ngày một gần, âm mưu hung hiểm của Kisaki cũng dần lộ rõ…!?

bộ tình đầu nhạt phai - tập 4

Aoki tỏ tình với tâm thế nắm chắc mười phần thất bại. Ấy vậy mà cậu lại nhận được câu trả lời ngoài sức tưởng tượng từ Ida, “Chúng ta cứ hẹn hò thử xem?”

Tuy nhiên chuyện tình cảm của hai nam sinh này suốt ngày gặp trục trặc. Hai người còn “chiến tranh lạnh” ngay trước thềm Giáng sinh!?

Trong khi đó, mối quan hệ giữa Hashimoto và Akkun bắt đầu khởi sắc nhờ bầu không khí Giáng sinh ♥

Mời các bạn đón đọc tập 4 của bộ truyện về mối tình đầu của các cô cậu học trò có chút ngốc nghếch, song vẫn luôn nỗ lực hết mình!

bộ tokyo revengers - tập 9 - bản đặc biệt - tặng kèm set 3 pvc character cards

Mời các bạn thưởng thức Tokyo 卍Revengers tập 9, phiên bản 2 trong 1 của Việt Nam (tương đương tập 17 và 18 bản Nhật), in trên giấy Bãi Bằng 80 gms! Không chỉ vậy, phiên bản này còn có OBI và PHỤ BẢN MÀU GẬP 3 chỉ có tại thị trường Việt Nam!

____________

Đáp ứng lời thỉnh cầu của Inui, Takemichi trở thành thủ lĩnh Black Dragon đời thứ 11. Trận chiến toàn diện giữa Toman và Tenjiku ngày một gần, âm mưu hung hiểm của Kisaki cũng dần lộ rõ…!?

bộ sách những kiến thức đầu đời cho bé (bộ 8 cuốn)

Những kiến thức đầu đời cho bé (8 tập)

- Những món ăn ngon

- Động vật đáng yêu

- Hình dạng thú vị

- Nông trại vui vẻ

- Gia đình thân yêu

- Số đếm vui nhộn

- Phương tiện giao thông

- Màu sắc rực rỡ

Từ 0 đến 6 tuổi là giai đoạn trẻ bắt đầu khám phá và nhận biết thế giới. Đây cũng là lúc các em đặt ra một nghìn lẻ một câu hỏi tại sao cho bố mẹ, chẳng hạn như:

“Tại sao khi ngồi trên xe máy, chúng ta cần đội mũ bảo hiểm?”

“Tại sao cầu vồng lại có hình dạng cong cong?”

“Tại sao cua lại bò ngang thế nhỉ?” ...

Đôi khi, chính người lớn cũng cảm thấy bối rối, không biết giải thích như thế nào cho các em hiểu. Nhưng bố mẹ hãy yên tâm, bộ sách Những kiến thức đầu đời cho bé này có thể hỗ trợ trả lời rất nhiều câu hỏi trong số đó. Với 8 chủ đề quen thuộc và đa dạng, bộ sách không chỉ mang đến thật nhiều kiến thức bổ ích mà còn thỏa mãn phần nào trí tò mò vô tận của các em. Ngoài ra, các em còn có thể học được rất nhiều từ vựng tiếng Anh liên quan đến những chủ đề này đấy

bộ ishura - tu la dị giới - tập 1: tân ma vương đại chiến - tặng kèm postcard

Ishura – Tu la dị giới là bộ tiểu thuyết thể loại giả tưởng được phát hành bởi nhãn hiệu Dengeki Shin Bungei, một thương hiệu mới chuyên về giả tưởng, kỳ ảo, siêu nhiên của ông hoàng light novel Nhật Bản - Dengeki Bunko. Ngay khi ra mắt, Ishura đã tạo được tiếng vang lớn tại Nhật Bản, xuất sắc giành vị trí top 1 light novel hạng mục Tankobon từ bảng xếp hạng Light novel này thật tuyệt vời năm 2021.

Câu chuyện diễn ra tại một thế giới giả tưởng sau ngày ma vương bị đánh bại. Sự hoành hành tàn bạo suốt 25 năm của Ma vương chân chính đã khắc sâu nỗi khiếp trên mỗi người dân. Thảm hoạ ma vương qua đi, những vẫn còn đó những bậc Tu la hùng mạnh, những kẻ bách quỷ ma nhân đủ sức tiêu diệt ma vương, đồng nghĩa với việc một ma vương mới sẽ lại xuất hiện.

Đấy có thể là tay kiếm sĩ đến từ thế giới khác với khả năng quét sạch địch thủ trong nháy mắt, chiến binh Skeleton dùng thương với tốc độ thần sầu không phát ra tiếng động, nhà thám hiểm Long điểu sử dụng đồng thời cả ba cái chi để diều khiển những món ma cụ huyền thoại, chú thuật sư toàn năng hiện thực hoá mọi thứ chỉ bằng một lời nói, hay thiên thần sát thủ với khả năng điều khiển cái chết tức thì trong khi thần không biết, quỷ không hay,…

Những bậc tu la đến từ nhiều chủng tộc khác nhau với năng lực đạt tới mức thượng thừa, cạnh tranh với các cường địch để giành lấy vinh quang trở thành “dũng sĩ chân chính”. Bọn họ đã châm ngòi cho một cuộc chiến mới.

Tất thảy đều mạnh nhất, tất thảy đều là anh hùng. Chỉ duy nhất một kẻ giành được thân phận dũng sĩ. Cuộc chiến phân tranh vị thế “chân chính” xin được phép mở màn.

Mục lục:

Hồi I: Tu la Dị giới

Liễu kiếm Soujirou

Tân Công quốc Lithia

Hai mươi chín Quan đại thần Hoàng Đô

Trì Tinh Alus

Ác Là Dakai

Tịch Huy Dực Regnejee

Trại giam trung ương

Chú giới Kia

Hải Tôn Higuare

Tĩnh Ca Nasthyk

HỒI II: Tân Ma vương Đại chiến

11. Duyên nợ

12. Ngờ vực

13. Biến cố

14. Thọ địch

15. Sét đánh

16. Khai chiến

17. Lửa đêm

18. Thảm họa

19. Nihiro

20. Xấu trời

21. Tịch dương

22. Tu la

23. Giải đấu Dũng sĩ

Lời bạt

Thông tin tác giả:

Keiso (Silicon)

Nguyên tố số 14. Nguyên tố này tồn tại với số lượng lớn chủ yếu ở dạng Silic dioxide với vai trò là một nguyên tố cấu thành chính của vỏ trái đất. Nó cũng được sử dụng cho nhiều mục đích khác nhau trong công nghiệp, đa phần làm chất bán dẫn.

*Chú thích của người dịch: Keiso trong tiếng Nhật là Silicon (Si). Nguyên tố số 14 trong bảng tuần hoàn hóa học

Kureta

Trích đoạn sách:

Đây là câu truyện về nhân vật đầu tiên.

Đối với Viễn Trảo Yuno, câu chuyện khởi đầu từ những kỉ niệm về cô bạn đồng môn tên Lucelles.

Lucelles là một thiếu nữ xinh đẹp. Mái tóc bạch kim tựa dòng ánh sáng mặt trời. Cặp mắt phượng mang sắc xanh biêng biếc ẩn dưới hàng lông mi đều đặn. Cô bạn xinh đẹp đến độ người cùng giới như Yuno cũng phải trầm trồ nghĩ rằng hóa ra con gái Loài người cũng có thể mang sức hút hơn cả Elf hay Vampire. Đám nữ sinh trong trường đào tạo… hay mọi đứa con gái trong thành Nagan, chẳng ai xinh đẹp lấp lánh được đến nhường đó. 

Nên ngay từ hồi đầu phân trình độ, Yuno đã reo hò trong dạ khi Lucelles chủ động đề nghị hợp nhóm với mình trong lớp Chú thuật.

Đối với một người chỉ có ít nhiều sở trường về Lực thuật trong các nhánh lĩnh vực thuộc về Chú thuật, việc cô ấy chịu khó tìm ra mình giữa bao người bạn cùng trình độ, còn công nhận ưu điểm duy nhất này là niềm hãnh diện đầu tiên Yuno đạt được.

Vốn tính kiệm lời, Yuno đã phải cố gắng vắt trọn ngôn từ để tìm cách chuyện trò cùng người bạn mới.

Sau nhiều lần trao đổi, cô mới phát hiện ra Lucelles là một thiếu nữ bình thường, có chút rụt rè và thường xuyên lo lắng tới thành tích học, trái với vẻ hào nhoáng bên ngoài. Mặt khác, cách nói chuyện của người bạn này luôn mang độ sâu sắc và sự dịu dàng, không hề phản lại lòng ngưỡng mộ trước giờ nơi Yuno. Cuối cùng, cô nhận ra hai người nói chuyện hợp đến bất ngờ về lĩnh vực thực vật học.

Chẳng biết tự bao giờ, hai cô gái đã thường xuyên hoạt động cùng nhau, tâm sự đủ chuyện trên trời dưới biển từ cái tên của ngôi sao vừa khám phá ra, chuyện sáp nhập các vương quốc, tới cậu dự bị sinh mà mình thầm cảm mến.

Thành phố Nagan là thành phố học thuật tiên tiến lấy khu vực Đại mê cung làm trung tâm. Nơi đây đón nhận cư dân từ nhiều chủng tộc và nguồn gốc khác nhau. Lucelles lựa chọn rời xa cha mẹ tới học tập tại trường đào tạo chuyên gia thám hiểm ở tận thành phố này, chắc cũng vì nội tình phức tạp gì đó mà Yuno không hay biết.

Tuy nhiên, cả hai vẫn có thể thân thiết mà không cần đụng chạm tới những chủ đề kia.

Ma vương tự phong Kyazuna đã xây dựng lên Đại mê cung Nagan. Nơi đó ẩn giấu vô số bí mật và di vật chẳng thể nào khai quật hết kể cả khi hai cô tới tuổi trưởng thành. Thành phố này mở ra con đường tìm tới vinh quang cho mọi kẻ, bất chấp quá khứ hay chủng tộc.

“Ma vương chân chính” chết đi, thời đại kinh hoàng cũng kết thúc. Trong thời đại mới không còn phải sợ hãi sự hủy diệt ập đến bất ngờ, ta hoàn toàn có thể mơ ước tới tương lai.

… Tương lai đó chính là hiện tại.

“Oái.”

Trên con đường lát đá chìm trong ánh lửa bập bùng của thành phố Nagan, thân thể Lucelles đang bị giẫm đạp thảm thương.

Thứ đang nhìn xuống dáng lưng gầy gò của cô là một khối thân thể bọc giáp vô hồn với những viền kim loại sáng lóa. Bốn cái cẳng phốp pháp nặng nề. Phần đầu gần như lún vào trong thân thể, chỉ lộ ra ánh sáng từ con ngươi xanh độc nhất. Golem là loại quái vật tạo ra từ máy móc.

“Á, hự.”

Cánh tay xinh đẹp của Lucelles bị hung hãn vặn ngoắt hai vòng và xé toạc ngay trước mắt Yuno.

“Lu, Lucelles…”

Nạn nhân là Lucelles chứ không phải Yuno hoàn toàn là sự ngẫu nhiên. Lucelles chạy trốn về phía tay trái, nên con Golem lao xuống từ đoạn đường đá bên trái đã chộp được cô.

Bọc mình trong lớp giáp kiên cố đến đao kiếm cũng chẳng thể xuyên thủng, đám Golem sở hữu thứ sức mạnh đủ để xé xác cả thân ngựa. Hai thiếu nữ non nớt chẳng thể đối đầu trực diện với chúng, lại càng không có khả năng tháo chạy thoát thân.

Mọi thứ coi như chấm dứt.

“Không muốn! Mình không chấp nhận!”

Yuno gào lên. Cô chẳng thể làm gì khác ngoài việc trơ mắt nhìn những mảnh xương thịt ghê rợn lộ ra từ bả vai của Lucelles xinh đẹp. Lucelles đã bị dập nát cả xương sườn lẫn phổi, đang buông ra những tiếng kêu rên trước lúc lìa đời.

Lucelles lào khào thở hắt ra.

“Đau… đau quá… aa…”

Trên thế gian này, liệu có sự tuyệt vọng nào hơn được cảm giác bản thân vô dụng trong thời khắc một ai đó mình thương mến dần chết đi?

… A. Hay đây vẫn chưa phải là tuyệt vọng?

Cô không thể ôm nốt một mảnh bình yên vì lời cuối cùng không phải tiếng cầu cứu sao.

Lucelles mà cô luôn trân quý vô cùng. Lucelles vẫn luôn được người người ngưỡng mộ…

Cứ thế, cẳng chân trái cũng bị dứt lìa. Màng mỡ kéo thành sợi lủng lẳng như những miếng thịt ngoài chợ, khớp gối cũng lủng liểng.

Golem không để lộ một tia thương xót, xé xác tươi Lucelles xinh đẹp mà Yuno vẫn luôn ngưỡng mộ bằng chính cách nó đã giết hại những thị dân khác.

Một thiếu nữ bình thường, có chút rụt rè và thường xuyên lo lắng tới thành tích học, trái với vẻ hào nhoáng bên ngoài.

Trong khi tai vẫn văng vẳng tiếng rên hấp hối của Lucelles, Yuno chạy trốn về phía thành phố Nagan chỉ còn là những khối hoang tàn.

“AA…! OAAAAAAA!”

Cô chạy đến đâu cũng chỉ thấy rặt những quầng lửa dị hợm đang thiêu cháy và lan tràn khắp chốn.

Cô phơi mình chạy trốn trong trạng thái gần như buông lơi cả ý thức, may được số phận run rủi mới không gặp trúng bất kì con Golem nào đang lượn lờ khắp trong thành phố.

Cố lết đôi chân đã trầy trụa vết thương, dừng lại trên đỉnh đồi đầy kỉ niệm khi từng ghé chơi cùng Lucelles trong những ngày được nghỉ học.

Những giọt máu tanh tưởi chảy dọc theo cằm và nhỏ xuống. Chẳng còn tâm trí đâu quan tâm tới bím tóc đuôi sam đã rối tung rối bù.

… Thành phố Mê cung Nagan. Trung tâm thành phố là một mê cung đồ sộ xây dựng nên từ sắt thép và những khối bánh răng, dãy cửa hàng và trường học như những đường viền màu đồng uốn quanh nơi đó. Một thành phố của nghiên cứu và công nghệ.

Khung cảnh tự nhiên trên đỉnh đồi này và cảnh tượng thấp thoáng đằng xa qua lớp cành lá xanh tươi chẳng khác nào hai thế giới hoàn toàn tách biệt. Nhưng cô lại thấy chúng hài hòa và tuyệt diệu đến dị kì.

Sắp sửa chẳng còn gì nữa. Cả thành phố, cả cỏ hoa đều sẽ bị thiêu đốt hết. Trong ánh lửa độc địa kia, những bóng đen đang chờn vờn khắp chốn. Lửa không thể đốt rụi được đàn Golem vô nhân tính.

“… đi thì tốt.”

Trước cảnh mọi thứ dần thay đổi hết, Yuno ngơ ngẩn lẩm bẩm.

Giữa quầng lửa kia là Lucelles. Cô Millar ở quán bột mì, bạn đồng môn Zendo, cô giáo Kivra từng vô cùng mạnh mẽ, elf Menovi, nhà thơ mù Hil. Mọi người đều ở đấy.

Cô vần vò cấu xé đầu tóc mình.

“Giá, giá như mình, mình cũng… bị xé xác chết đi thì tốt…!”

 Chẳng hiểu gì sất. Chẳng ai hiểu gì sất.

Cả chuyện về sự xuất hiện của “Ma vương chân chính” dẫn tới khói lửa mịt mù khắp cõi, đến những kẻ từng tự xưng là Ma vương xưa kia… hay còn gọi là những Ma vương tự phong… những kẻ dùng thứ quyền lực tàn ác nhất để dọa người và leo lên địa vị Ma vương.

… Ma vương tự phong Kyazuna đã xây dựng nên Đại mê cung Nagan. Nơi đó ẩn giấu vô số bí mật và di vật chẳng thể nào khai quật hết kể cả khi hai cô tới tuổi trưởng thành.

Hóa ra là vậy thật. Ngày hôm nay, Đại mê cung đã sản sinh ra nguyên một đàn Golem với quy mô lớn chưa từng thấy, hủy diệt thành phố Nagan trước cả khi mặt trời kịp đứng bóng.

Tại sao hay để làm gì. Họ còn chẳng được phép nghĩ tới lí do. Bao giảng viên có khả năng làm được điều đó đều đã bị chết cháy ngay từ đầu, còn không kịp chạy thoát khỏi khu kí túc giáo viên.

Những chuyên gia thám hiểm chính chuyên chẳng khác nào sự tồn tại trên chín tầng mây đối với Yuno hay Lucelles cũng chết như ngả rạ đến khó tin trước đàn Golem đông nhung nhúc còn hơn cả bầy côn trùng. Các học sinh cao cấp Một, cao cấp Hai cũng chịu chung số phận. Yuno phải chứng kiến cả những em học sinh cấp 24 còn chưa cao bằng nửa thân mình lần lượt bị xé xác chết tươi.

“Không… không… uất hận lắm…”

Trong một lùm cây nọ, ánh mắt lóe sắc xanh của Golem bỗng hiện ra. Chúng đã xâm lấn tới cả vùng ngoại ô thành phố. Tìm đến thiếu nữ đã tan nát trái tim như Yuno.

Bây giờ, Yuno không còn Lucelles đi bên trái mình nữa. Cô đã chuẩn bị tinh thần đón nhận cái chết giống người bạn thân.

“Đừng hòng… [Uno io shyipice. Un2 lino] (Yuno triệu hồi Mũi nhọn Fipique. Trục ngón trỏ…)”

“Ghì.”

Cùng với âm thanh kèn kẹt của kim loại, đòn tiến công của con Golem vang rền mặt đất.

Nhằm lúc đó, cô hét vang.

“[Corro enuha 8dihine viradma!] (Cách tử tinh, pháo hoa thiêu đốt, bùng lên!)”

Từ trong vạt áo, một viên sỏi thép mài sắc lẻm phóng vụt ra. Nhanh chóng vẽ một vòng cung và thọc sâu vào khoảng hở trên lớp giáp của con Golem.

Âm thanh chí mạng vang lên chẳng khác gì tiếng nghiến kim loại, lại như tiếng chim kêu. Kiu. Kít ít kít.

“Ghi, ghi, ghít… kít.”

Viên sỏi sắc nhọn đã chọc trúng bộ phận tử huyệt vào đó trong người Golem, nguyên khối thân thể khổng lồ ngừng động đậy.

Golem là những con hình nhân với tổ hợp máy móc lắp ráp rất tinh tế, nhưng thứ mang lại sinh mệnh cho chúng lại là Chú thuật sinh mệnh khắc ở nhiều vị trí khác nhau tùy theo từng con. Cô đã học qua điều này trên lớp.

… Tuy nhiên, đòn tấn công liều mạng vừa nãy của Yuno chỉ là một sự trùng hợp kì diệu. Cô không nhắm vào điểm nào cụ thể. Chỉ là một đòn Lực thuật tồi tệ chẳng khác gì dồn hết sức quăng một cái chậu cây vào người nó.

Cô có khả năng truyền lực thành tốc độ, bắn đi những viên sỏi do mình tự tay mài nhọn. Nên mới có nhị danh là Viễn Trảo Yuno.

“Tại, tại sao… tại sao!?”

Bỗng nhiên giữ được tính mạng bằng chính năng lực của mình, Yuno càng thoái lui trong hoang mang và tuyệt vọng.

Trong các nhánh của Chú thuật, cô chỉ có chút năng lực về lĩnh vực Lực thuật. Đó cũng là sở trường duy nhất.

“Tại… tại sao nó lại chết như vậy chứ!? … Vậy, vậy lúc đó, rõ, rõ ràng… có thể cứu được cơ mà!”

Cô đã không thể xuất chiêu vì Lucelles khi nãy.

Thậm chí cô còn nghĩ rằng bản thân phải chịu cảnh bị phanh thây xé xác tới chết y như vậy để bồi tội, nhưng giờ lại đang dùng năng lực của chính mình để kéo dài sự sống.

Viễn Trảo Yuno, nông cạn và thấp hèn. Hóa ra tình bạn với Lucelles cũng chỉ đến vậy thôi.

“Không… không… aaaaa…! Lucelles…”

Yuno lấy hai tay ôm mặt, lại vọt chạy trên đôi chân trần trầy trụa vết thương.

Dù trốn ở bất cứ đâu trong khu rừng lập lòe những bàn tay của lửa, lũ Golem đáng kinh sợ chắc chắn sẽ tìm ra cô. Tuy nhiên, một khi phải gánh trên lưng tội lỗi và hối hận, sự sống cũng chẳng khác gì Địa ngục.

... Đúng như dự đoán, sáu khối thân thể khổng lồ bằng thép đang chờ sẵn cô ở khoảng trống rộng rãi sau tàng cây.

Cùng với tiếng hét kinh hãi, cô bắn liên tiếp ra những hòn đạn sỏi. Tuy nhiên, kì tích không xuất hiện lần hai, mọi đòn tấn công chỉ đáp trúng lớp giáp cong. Yuno không còn kĩ năng nào khác để chống cự.

“Ghi…”

“Ghi ghi ghi.”

“Đừng, đừng giết tao… Mà… Tao có nói thế nào thì bọn mày cũng sẽ giết tao đúng không! Vậy thì đúng theo mong ước của tao rồi! Cái chết là thứ tao mong muốn! Đúng rồi, tao muốn…!”

Binh đoàn thần chết di chuyển, lờ đi những lời nói hỗn loạn của Yuno như lẽ dĩ nhiên.

Mệnh lệnh hành động khắc lên từng con Golem của Đại mê cung Nagan cực kì đơn giản, chỉ cần tiến tới và xé xác những vật thể di động lọt vào tầm mắt.

Sáu con Golem chồm về phía trước để thực thi nhiệm vụ.

 

--- Cùng lúc đó, cá thể ở vị trí ngoài cùng bên phải bỗng trượt ngã xuống đất. Dù chỉ là phần thân thể từ thắt lưng trở lên.

Ruỳnh.

Đám lá cháy rụng bay tứ tán.

Phần từ thắt lưng trở xuống vẫn đứng nguyên tại vị trí cũ. Bộ giáp nặng nề dày cui tới mức đao kiếm cũng không thể xuyên thủng lại bị cắt ngang một đường tuyệt đẹp ngay giữa thân.

“Ơ…”

Từ phía tàng cây, cô phát hiện ra thứ gì đó đang rung rinh. Mang tốc độ gần như ảo ảnh. Là ánh sáng. Hay là bóng đen?

Khi ánh mắt dõi theo thứ không thể lí giải kia vừa kịp thu về, năm con quái còn lại cũng bị chém đồng loạt.

Có thân thể bị xẻ dọc làm đôi, có thân thể bị đâm thủng một điểm nơi vai, có thân thể lại chẳng còn đầu. Mặt vết cắt nhẵn mịn như gương, phản chiếu rõ ràng ánh lửa đỏ quạch.

Quá sắc bén… Hơn nữa:

“Ui.”

“Hii!?”

Ngay bên cạnh Yuno. Một giọng nói thình lình vang lên.

Kẻ đó xuất hiện ở đấy từ bao giờ? Một gã đàn ông nhỏ thó với dáng lưng khòng khòng đang quỳ thụp dưới chân cô.

Thanh kiếm lưỡi dài... loại kiếm tập của học sinh bổ khuyết đang lăm lăm trên vai phải kẻ đó. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là thanh kiếm của kẻ đã gây ra màn thảm sát này.

“A… Gì thế, nhỏ kia. Thích chết à?”

Vẫn quay lưng và ngồi thụp dưới chân Yuno, gã đàn ông khả nghi tiếp tục cất lời.

(Toàn bộ.)

Mọi kiến thức thông thường mà Yuno sở hữu trước giờ đều bị chối phăng bằng hiện thực trước mắt.

(Toàn bộ chỉ là mơ thôi.)

Sáu con Golem vừa bị chẻ tan trong nháy mắt.

Đừng nói tới học sinh bổ khuyết, thanh kiếm của những nhà thám hiểm chính hiệu còn không thể đâm xuyên qua lớp giáp đó. Vậy mà, một thanh kiếm tập lại chẻ xác được chúng với những đường cắt đẹp đến vậy sao.

Chưa kể, những con Golem không hề dừng hoạt động bất chấp bị đánh rơi đầu hay gãy tay, lại bị một con bé như Yuno đốn hạ. Sự tình phi lí lại quá đỗi hiển nhiên, như thể chẳng đi theo bất kì đạo lí gì.

(Từ lúc Đại mê cung khởi động và đám Golem xuất hiện, toàn bộ chỉ là mơ thôi.)

“Này. Tôi đang hỏi là cô thích chết à?”

“Ừ, vâng… Không.”

“Gì vầy?”

Gã đàn ông làu bàu xen lẫn điệu cười khẩy, nhỏm người dậy.

“Cô quái lạ thật đấy.”

Gã đứng thẳng dậy nhưng vẫn mang dáng khòng khòng gù lưng tôm. So với chiều cao của Yuno ở tuổi mười bảy, gã khá là thấp bé.

Gã chắc chắn là Con người, nhưng gương mặt nhẵn bóng với đôi con ngươi đảo như rang lạc phần nào gợi liên tưởng đến loài rắn hay bò sát.

“Chết làm gì cho phí. Cô kia… đời người từ giờ mới lắm sự hay ho đấy.”

Hơn tất thảy, bộ trang phục trên người gã khá kì dị. Loại vải đỏ thẫm trơn láng có thể co giãn linh hoạt. Những đường viền trắng chạy dọc theo ống quần và ống tay áo.

“Hay, hay ho sao.”

“… Ừa. Dựa theo kinh nghiệm. Bất cứ thứ gì. Mất đi mọi thứ đều có cái hay. Cô có thể đi bất cứ đâu hay làm bất cứ điều gì tùy thuộc vào bản thân mình… Cũng là chuyện tốt mà.”

Cô ngẩn người lắng nghe lời gã đàn ông, vụt nhớ ra mình từng được học trên lớp về cái tên dùng để chỉ loại trang phục này. Đó là loại trang phục thuộc về một nền văn hóa xa xôi hơn tất thảy.

… Gọi là… đồ thể thao.

“… ‘Khách nhân’.”

“À… Người ở thành phố này cũng dùng cách gọi đó hả? Ừa. Thích gọi kiểu gì thì gọi.”

Những kẻ xuất hiện từ phía “bên kia” với nền văn minh, hệ sinh thái và cả số lần trăng mọc lặn khác hẳn với thế giới này.

Nền văn hóa từ phía “bên kia” đôi lúc mang tới phồn vinh, lắm khi lại là bất hạnh. Những vị khách viếng thăm cũng mang trên mình sứ mệnh hiếm có.

Nói cách khác, bọn họ là những kẻ đi vượt không gian tới đây từ một thế giới xa xôi khác. Họ được mệnh danh là “Khách nhân”.

“Anh… anh… Nãy, nãy, lũ Golem…”

“Ừ.”

Gã đàn ông chỉ ngoái nhìn về phía chân núi. Yuno đuổi theo ánh mắt gã.

Và thấy cảnh tượng trải ra ở nơi đó.

“Sao, sao lại…!? Tất, tất cả… đây là…”

“Nhàm chán ghê.”

Vẫn đeo nguyên thanh kiếm trên người, khách nhân nhếch nửa miệng cười.

Một biển thân xác làm từ sắt thép.

Tại một điểm hõm không thể nhìn thấy từ trên đỉnh đồi, vô số Golem bị chém ngừng hoạt động, thây chất thành từng đống. Một đường kiếm dứt khoát đã triệt cả cốt lõi của sinh mệnh khắc ở các vị trí khác nhau trên mỗi thân thể ẩn đằng sau lớp giáp.

Tìm ra điểm yếu của Golem dựa trên đánh giá từ bên ngoài là không thể. Liệu có thể thi triển kĩ năng như vậy không?

"Hóa ra thế giới cỡ này cũng có người máy. Chúng nó là cái gì ấy nhỉ, Golem? Chém xong một mớ thấy cũng chẳng có gì ghê gớm…”

“… Chẳng có gì ghê gớm… ư.”

Nhìn xuống đám thân xác chất ngất, Yuno bàng hoàng lẩm bẩm.

Toàn bộ cư dân trong thành phố này... đều phải vắt kiệt sức rèn luyện để thách thức với cơ cấu mê cung liên tục tái sắp xếp cấu trúc của chính nó. Nhưng tất thảy đều bị đánh bại trước đội quân sắt thép này.

Không phải vì họ thiếu kiến thức về hệ sinh thái của Golem. Những con người đã bền bỉ thách thức với đám Golem - cũng tức là cơ cấu phòng vệ sản sinh ra từ Đại mê cung Nagan – hoàn toàn có thể công nhận là những đối thủ tốt của Golem so với mọi chiến binh xa lạ tới từ những xứ sở khác. Ngay cả quân đoàn chính tông thuộc quốc gia trung ương hùng mạnh nhất là Hoàng Đô cũng đành bó tay đầu hàng số phận trước thảm họa này.

Vậy mà, gã đàn ông này lại có thể đơn độc đánh bại cơn ác mộng đã tiêu hủy nguyên một thành phố chỉ bằng một thanh kiếm duy nhất. Chẳng lẽ gã mới  là thứ quái vật thực sự?

Cơn gió mang theo luồng nhiệt của lửa càng khiến gò má ướt đầm của Yuno thêm lạnh băng.

“Ui.”

Cùng lúc, “khách nhân” bứt một cọng cỏ hoang gần đó đưa lên miệng rồi phun phì ra.

“Thứ cỏ này không ăn được.”

“À, là… cái đó. Căn thúc thảo là loại cỏ độc đấy.”

“Đoán vậy. Cô kia, không mang theo gì ăn sao?”

“Anh… anh nên trốn đi là hơn…!”

Tuy nhiên, ngay cả khi chứng kiến thứ sức mạnh to lớn nằm ngoài lí lẽ của thế gian, Yuno cũng chỉ biết nói vậy. Bởi vì cô đã thấm lắm rồi. Đại mê cung Nagan tạo ra từ bàn tay của Ma vương tự phong Kyazuna, thành phố mà cô và Lucelles đang sống nằm trên ranh giới ma quỷ.

“Nhất định… anh có mạnh đến mức nào thì thành phố này… cũng không… cứu được nữa rồi…!”

“Gì đấy, gì đấy. Đừng nổi cáu. Không cứu được nữa là sao?”

“Là, là sao ư… Anh không nhìn thấy gì à!?”

Yuno trỏ tay xuống toàn cảnh Nagan bên dưới ngọn đồi.

Đàn Golem đông nhung nhúc đang phủ khắp thành phố với sự tàn phá như mây mù quần tụ.

Và xa hơn nữa ở bờ bên kia của những quầng lửa rừng rực.

“Anh cho rằng chỉ với độc thanh kiếm này là đủ để tiêu diệt được cả ‘nó’ sao!?”

Một bóng hình khổng lồ đang lắc lư rung chuyển. Nó to lớn hơn bất kì tòa nhà nào trong thành phố, tựa như một trái núi lừng lững.

Nó dần hóa thành hình dạng của con người.

… A, đây chính là cơn ác mộng. Nhìn xuống thành phố đã nuôi lớn mình, cô chỉ có thể coi đây là một giấc mơ nghiệt ngã.

Đại mê cung Nagan đã vươn mình khởi động, đàn Golem lũ lượt xuất hiện. Thảm cảnh chẳng gì so sánh được.

Không hiểu nổi. Không một ai hiểu nổi.

Chúng là khối cấu trúc dùng để phô trương sức mạnh quân sự to lớn? Hay thậm chí nhân vật huyền thoại đã tạo ra đám Golem - Ma vương tự phong Kyazuna - cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tạo ra thứ quỷ khốc thần sầu như vậy trong nỗ lực đánh bại "Ma vương chân chính". Giữa cảnh kinh hoàng không còn phân biệt được chìm nổi trước sau của thế giới này.

Bên kia ngọn lửa, Đại mê cung Nagan đang gào rống ầm ầm như thủy triều rút xuống.

… Không một ai hiểu nổi. Thành phố nãy đã luôn phát triển phồn vinh suốt hàng chục năm qua. Ai ngờ được bản thể của Đại mê cung xây dựng nên bởi Ma vương tự phong Kyazuna làm cội rễ cho mảnh đất này lại hóa một con Quái vật Mê cung khổng lồ.

“Ui.”

… Không hề trả lời, gã đàn ông chĩa mũi kiếm về phía Yuno.

Lông toàn thân Yuno thoắt dựng đứng lên.

Một cô bé chưa thành thục chắc chắn không cảm nhận được sát khí, nhưng thanh kiếm kia vẫn mang lại cảm giác chết chóc đáng kinh sợ.

Mũi kiếm bỗng hóa mờ ảo.

“… Chậc!”

“Kít.”

Thuận đường chẻ xác con Golem sau lưng Yuno.

Thân thể đã thấp lùn lại còn rùn người xuống cực thấp, luồn qua háng Yuno và đâm thẳng vào kẻ địch. Trúng ngay điểm tử huyệt của con Golem không thể biết được từ bên ngoài.

Gã đá chuôi kiếm đâm thủng địch.

“Kĩ, kĩ năng đó… sao, sao có thể…”

Cô không thấy chút xấu hổ gì từ việc gã luồn qua háng mình. Còn chẳng dám chắc khoảnh khắc đó có thật không nữa.

Không phải kiếm thuật chính thống.

Chắc chắn không tồn tại trường phái kiếm thuật nào như vậy trên thế giới này, hay bất kì thế giới nào khác. Yuno hoảng sợ. Nỗi sợ hãi trước những sự tồn tại ngoài tầm kiến thức.

Khéo léo đá phần đuôi của chuôi kiếm chỉ bằng đầu ngón chân, ”khách nhân” lại một lần nữa vác kiếm lên vai.

"Cô không mang theo đồ ăn à. Cây cỏ hay côn trùng gì cũng được. Ta còn chưa được ăn sáng.”

“Tôi, tôi có lương… lương khô… đấy. Nhưng thứ đó chẳng có vị gì cả.”

“Phiền phức thế nhỉ. Vậy, ta trao đổi, trao đổi nhé. Cô kia, đổi với bữa ăn.”

Kiếm sĩ nhìn đăm đăm về phía bên kia quầng lửa.

“… Đổi lại ta sẽ thịt thứ to xác đằng kia. Cũng nên xử lí nó đi là vừa.”

“Không thể… đâu.”

Yuno nhìn thanh kiếm. Thanh kiếm tập loại nhẹ đã dùng đến cũ mòn hệt như chiếc từng cấp cho Yuno. Thứ vũ khí mà gã đàn ông đang mang theo bên mình chắc chắn chỉ đơn thuần là một món đồ như vậy thôi.

Gã đàn ông này có thể làm được gì. Gã sở hữu tài thao lược xuất sắc? Hay có đồng đội mạnh mẽ đang ẩn mình ở đâu đó? Hoặc có thể sử dụng được loại Chú thuật tấn công nào đó?

“Xử lí lẹ ấy mà. Mắc gì đâu. Thú vị nữa.”

“……”

“Có vẻ vui đấy.”

Đánh chiến. Tàn sát. Gã đàn ông này đang hào hứng trước cảnh kiệt cùng của cái chết.

Cô phải chứng kiến quê hương hóa thành địa ngục. Phải chăng gã đàn ông nhỏ thó dị hình này là ác quỷ đến từ nơi còn ghê rợn hơn cả địa ngục?

“Anh… là… là… thứ gì vậy!? Kĩ năng đó là gì!? Anh đến từ đâu, anh là ai!?”

Yuno hoảng loạn quăng ra tới tấp những câu hỏi, khóe miệng người đàn ông nhăn lại thiếu đối xứng.

Và gã đáp lời.

“Phái Yagyuu Shinkage”.

Biết được chân tướng về một thế giới khác nơi gã đàn ông này thuộc về sẽ mang lại điều gì?

Cái danh do gã tự xưng có phải là thật không? Yuno không khỏi nghi ngờ.

“… Yagyuu Soujirou. Ta đây là Yagyuu cuối cùng của Trái Đất.”

Kẻ xuất hiện từ phía “bên kia” thuộc về một không gian hoàn toàn khác với thế giới này.

Nền văn hóa từ phía “bên kia” đôi lúc mang tới phồn vinh, lắm khi lại là bất hạnh. Những vị khách viếng thăm cũng mang trên mình sứ mệnh hiếm có.

Tay kiếm đó tới cùng nỗi bất hạnh kinh hoàng nhất.

(Còn nữa) 

bộ thị trấn vắng mình tôi - tập 9

Hinazuki Kayo tại thời điểm ấy…

Kobayashi Kenya tại thời điểm ấy…

Fujinuma Sachiko tại thời điểm ấy…

Airi tại thời điểm ấy…

Trong lúc Satoru “chạy đua” với thời gian của chính mình, cuộc sống của những người xung quanh anh vẫn tiếp diễn…

Mời các bạn đón đọc tập cuối cùng của Thị trấn vắng mình tôi với những câu chuyện kết nối quá khứ và tương lai!

bộ ishura - tu la dị giới - tập 1: tân ma vương đại chiến - tặng kèm postcard + thẻ nhựa

Ishura – Tu la dị giới là bộ tiểu thuyết thể loại giả tưởng được phát hành bởi nhãn hiệu Dengeki Shin Bungei, một thương hiệu mới chuyên về giả tưởng, kỳ ảo, siêu nhiên của ông hoàng light novel Nhật Bản - Dengeki Bunko. Ngay khi ra mắt, Ishura đã tạo được tiếng vang lớn tại Nhật Bản, xuất sắc giành vị trí top 1 light novel hạng mục Tankobon từ bảng xếp hạng Light novel này thật tuyệt vời năm 2021.

Câu chuyện diễn ra tại một thế giới giả tưởng sau ngày ma vương bị đánh bại. Sự hoành hành tàn bạo suốt 25 năm của Ma vương chân chính đã khắc sâu nỗi khiếp trên mỗi người dân. Thảm hoạ ma vương qua đi, những vẫn còn đó những bậc Tu la hùng mạnh, những kẻ bách quỷ ma nhân đủ sức tiêu diệt ma vương, đồng nghĩa với việc một ma vương mới sẽ lại xuất hiện.

Đấy có thể là tay kiếm sĩ đến từ thế giới khác với khả năng quét sạch địch thủ trong nháy mắt, chiến binh Skeleton dùng thương với tốc độ thần sầu không phát ra tiếng động, nhà thám hiểm Long điểu sử dụng đồng thời cả ba cái chi để diều khiển những món ma cụ huyền thoại, chú thuật sư toàn năng hiện thực hoá mọi thứ chỉ bằng một lời nói, hay thiên thần sát thủ với khả năng điều khiển cái chết tức thì trong khi thần không biết, quỷ không hay,…

Những bậc tu la đến từ nhiều chủng tộc khác nhau với năng lực đạt tới mức thượng thừa, cạnh tranh với các cường địch để giành lấy vinh quang trở thành “dũng sĩ chân chính”. Bọn họ đã châm ngòi cho một cuộc chiến mới.

Tất thảy đều mạnh nhất, tất thảy đều là anh hùng. Chỉ duy nhất một kẻ giành được thân phận dũng sĩ. Cuộc chiến phân tranh vị thế “chân chính” xin được phép mở màn.

Mục lục:

Hồi I: Tu la Dị giới

Liễu kiếm Soujirou

Tân Công quốc Lithia

Hai mươi chín Quan đại thần Hoàng Đô

Trì Tinh Alus

Ác Là Dakai

Tịch Huy Dực Regnejee

Trại giam trung ương

Chú giới Kia

Hải Tôn Higuare

Tĩnh Ca Nasthyk

HỒI II: Tân Ma vương Đại chiến

11. Duyên nợ

12. Ngờ vực

13. Biến cố

14. Thọ địch

15. Sét đánh

16. Khai chiến

17. Lửa đêm

18. Thảm họa

19. Nihiro

20. Xấu trời

21. Tịch dương

22. Tu la

23. Giải đấu Dũng sĩ

Lời bạt

Thông tin tác giả:

Keiso (Silicon)

Nguyên tố số 14. Nguyên tố này tồn tại với số lượng lớn chủ yếu ở dạng Silic dioxide với vai trò là một nguyên tố cấu thành chính của vỏ trái đất. Nó cũng được sử dụng cho nhiều mục đích khác nhau trong công nghiệp, đa phần làm chất bán dẫn.

*Chú thích của người dịch: Keiso trong tiếng Nhật là Silicon (Si). Nguyên tố số 14 trong bảng tuần hoàn hóa học

Kureta

Trích đoạn sách:

Đây là câu truyện về nhân vật đầu tiên.

Đối với Viễn Trảo Yuno, câu chuyện khởi đầu từ những kỉ niệm về cô bạn đồng môn tên Lucelles.

Lucelles là một thiếu nữ xinh đẹp. Mái tóc bạch kim tựa dòng ánh sáng mặt trời. Cặp mắt phượng mang sắc xanh biêng biếc ẩn dưới hàng lông mi đều đặn. Cô bạn xinh đẹp đến độ người cùng giới như Yuno cũng phải trầm trồ nghĩ rằng hóa ra con gái Loài người cũng có thể mang sức hút hơn cả Elf hay Vampire. Đám nữ sinh trong trường đào tạo… hay mọi đứa con gái trong thành Nagan, chẳng ai xinh đẹp lấp lánh được đến nhường đó. 

Nên ngay từ hồi đầu phân trình độ, Yuno đã reo hò trong dạ khi Lucelles chủ động đề nghị hợp nhóm với mình trong lớp Chú thuật.

Đối với một người chỉ có ít nhiều sở trường về Lực thuật trong các nhánh lĩnh vực thuộc về Chú thuật, việc cô ấy chịu khó tìm ra mình giữa bao người bạn cùng trình độ, còn công nhận ưu điểm duy nhất này là niềm hãnh diện đầu tiên Yuno đạt được.

Vốn tính kiệm lời, Yuno đã phải cố gắng vắt trọn ngôn từ để tìm cách chuyện trò cùng người bạn mới.

Sau nhiều lần trao đổi, cô mới phát hiện ra Lucelles là một thiếu nữ bình thường, có chút rụt rè và thường xuyên lo lắng tới thành tích học, trái với vẻ hào nhoáng bên ngoài. Mặt khác, cách nói chuyện của người bạn này luôn mang độ sâu sắc và sự dịu dàng, không hề phản lại lòng ngưỡng mộ trước giờ nơi Yuno. Cuối cùng, cô nhận ra hai người nói chuyện hợp đến bất ngờ về lĩnh vực thực vật học.

Chẳng biết tự bao giờ, hai cô gái đã thường xuyên hoạt động cùng nhau, tâm sự đủ chuyện trên trời dưới biển từ cái tên của ngôi sao vừa khám phá ra, chuyện sáp nhập các vương quốc, tới cậu dự bị sinh mà mình thầm cảm mến.

Thành phố Nagan là thành phố học thuật tiên tiến lấy khu vực Đại mê cung làm trung tâm. Nơi đây đón nhận cư dân từ nhiều chủng tộc và nguồn gốc khác nhau. Lucelles lựa chọn rời xa cha mẹ tới học tập tại trường đào tạo chuyên gia thám hiểm ở tận thành phố này, chắc cũng vì nội tình phức tạp gì đó mà Yuno không hay biết.

Tuy nhiên, cả hai vẫn có thể thân thiết mà không cần đụng chạm tới những chủ đề kia.

Ma vương tự phong Kyazuna đã xây dựng lên Đại mê cung Nagan. Nơi đó ẩn giấu vô số bí mật và di vật chẳng thể nào khai quật hết kể cả khi hai cô tới tuổi trưởng thành. Thành phố này mở ra con đường tìm tới vinh quang cho mọi kẻ, bất chấp quá khứ hay chủng tộc.

“Ma vương chân chính” chết đi, thời đại kinh hoàng cũng kết thúc. Trong thời đại mới không còn phải sợ hãi sự hủy diệt ập đến bất ngờ, ta hoàn toàn có thể mơ ước tới tương lai.

… Tương lai đó chính là hiện tại.

“Oái.”

Trên con đường lát đá chìm trong ánh lửa bập bùng của thành phố Nagan, thân thể Lucelles đang bị giẫm đạp thảm thương.

Thứ đang nhìn xuống dáng lưng gầy gò của cô là một khối thân thể bọc giáp vô hồn với những viền kim loại sáng lóa. Bốn cái cẳng phốp pháp nặng nề. Phần đầu gần như lún vào trong thân thể, chỉ lộ ra ánh sáng từ con ngươi xanh độc nhất. Golem là loại quái vật tạo ra từ máy móc.

“Á, hự.”

Cánh tay xinh đẹp của Lucelles bị hung hãn vặn ngoắt hai vòng và xé toạc ngay trước mắt Yuno.

“Lu, Lucelles…”

Nạn nhân là Lucelles chứ không phải Yuno hoàn toàn là sự ngẫu nhiên. Lucelles chạy trốn về phía tay trái, nên con Golem lao xuống từ đoạn đường đá bên trái đã chộp được cô.

Bọc mình trong lớp giáp kiên cố đến đao kiếm cũng chẳng thể xuyên thủng, đám Golem sở hữu thứ sức mạnh đủ để xé xác cả thân ngựa. Hai thiếu nữ non nớt chẳng thể đối đầu trực diện với chúng, lại càng không có khả năng tháo chạy thoát thân.

Mọi thứ coi như chấm dứt.

“Không muốn! Mình không chấp nhận!”

Yuno gào lên. Cô chẳng thể làm gì khác ngoài việc trơ mắt nhìn những mảnh xương thịt ghê rợn lộ ra từ bả vai của Lucelles xinh đẹp. Lucelles đã bị dập nát cả xương sườn lẫn phổi, đang buông ra những tiếng kêu rên trước lúc lìa đời.

Lucelles lào khào thở hắt ra.

“Đau… đau quá… aa…”

Trên thế gian này, liệu có sự tuyệt vọng nào hơn được cảm giác bản thân vô dụng trong thời khắc một ai đó mình thương mến dần chết đi?

… A. Hay đây vẫn chưa phải là tuyệt vọng?

Cô không thể ôm nốt một mảnh bình yên vì lời cuối cùng không phải tiếng cầu cứu sao.

Lucelles mà cô luôn trân quý vô cùng. Lucelles vẫn luôn được người người ngưỡng mộ…

Cứ thế, cẳng chân trái cũng bị dứt lìa. Màng mỡ kéo thành sợi lủng lẳng như những miếng thịt ngoài chợ, khớp gối cũng lủng liểng.

Golem không để lộ một tia thương xót, xé xác tươi Lucelles xinh đẹp mà Yuno vẫn luôn ngưỡng mộ bằng chính cách nó đã giết hại những thị dân khác.

Một thiếu nữ bình thường, có chút rụt rè và thường xuyên lo lắng tới thành tích học, trái với vẻ hào nhoáng bên ngoài.

Trong khi tai vẫn văng vẳng tiếng rên hấp hối của Lucelles, Yuno chạy trốn về phía thành phố Nagan chỉ còn là những khối hoang tàn.

“AA…! OAAAAAAA!”

Cô chạy đến đâu cũng chỉ thấy rặt những quầng lửa dị hợm đang thiêu cháy và lan tràn khắp chốn.

Cô phơi mình chạy trốn trong trạng thái gần như buông lơi cả ý thức, may được số phận run rủi mới không gặp trúng bất kì con Golem nào đang lượn lờ khắp trong thành phố.

Cố lết đôi chân đã trầy trụa vết thương, dừng lại trên đỉnh đồi đầy kỉ niệm khi từng ghé chơi cùng Lucelles trong những ngày được nghỉ học.

Những giọt máu tanh tưởi chảy dọc theo cằm và nhỏ xuống. Chẳng còn tâm trí đâu quan tâm tới bím tóc đuôi sam đã rối tung rối bù.

… Thành phố Mê cung Nagan. Trung tâm thành phố là một mê cung đồ sộ xây dựng nên từ sắt thép và những khối bánh răng, dãy cửa hàng và trường học như những đường viền màu đồng uốn quanh nơi đó. Một thành phố của nghiên cứu và công nghệ.

Khung cảnh tự nhiên trên đỉnh đồi này và cảnh tượng thấp thoáng đằng xa qua lớp cành lá xanh tươi chẳng khác nào hai thế giới hoàn toàn tách biệt. Nhưng cô lại thấy chúng hài hòa và tuyệt diệu đến dị kì.

Sắp sửa chẳng còn gì nữa. Cả thành phố, cả cỏ hoa đều sẽ bị thiêu đốt hết. Trong ánh lửa độc địa kia, những bóng đen đang chờn vờn khắp chốn. Lửa không thể đốt rụi được đàn Golem vô nhân tính.

“… đi thì tốt.”

Trước cảnh mọi thứ dần thay đổi hết, Yuno ngơ ngẩn lẩm bẩm.

Giữa quầng lửa kia là Lucelles. Cô Millar ở quán bột mì, bạn đồng môn Zendo, cô giáo Kivra từng vô cùng mạnh mẽ, elf Menovi, nhà thơ mù Hil. Mọi người đều ở đấy.

Cô vần vò cấu xé đầu tóc mình.

“Giá, giá như mình, mình cũng… bị xé xác chết đi thì tốt…!”

 Chẳng hiểu gì sất. Chẳng ai hiểu gì sất.

Cả chuyện về sự xuất hiện của “Ma vương chân chính” dẫn tới khói lửa mịt mù khắp cõi, đến những kẻ từng tự xưng là Ma vương xưa kia… hay còn gọi là những Ma vương tự phong… những kẻ dùng thứ quyền lực tàn ác nhất để dọa người và leo lên địa vị Ma vương.

… Ma vương tự phong Kyazuna đã xây dựng nên Đại mê cung Nagan. Nơi đó ẩn giấu vô số bí mật và di vật chẳng thể nào khai quật hết kể cả khi hai cô tới tuổi trưởng thành.

Hóa ra là vậy thật. Ngày hôm nay, Đại mê cung đã sản sinh ra nguyên một đàn Golem với quy mô lớn chưa từng thấy, hủy diệt thành phố Nagan trước cả khi mặt trời kịp đứng bóng.

Tại sao hay để làm gì. Họ còn chẳng được phép nghĩ tới lí do. Bao giảng viên có khả năng làm được điều đó đều đã bị chết cháy ngay từ đầu, còn không kịp chạy thoát khỏi khu kí túc giáo viên.

Những chuyên gia thám hiểm chính chuyên chẳng khác nào sự tồn tại trên chín tầng mây đối với Yuno hay Lucelles cũng chết như ngả rạ đến khó tin trước đàn Golem đông nhung nhúc còn hơn cả bầy côn trùng. Các học sinh cao cấp Một, cao cấp Hai cũng chịu chung số phận. Yuno phải chứng kiến cả những em học sinh cấp 24 còn chưa cao bằng nửa thân mình lần lượt bị xé xác chết tươi.

“Không… không… uất hận lắm…”

Trong một lùm cây nọ, ánh mắt lóe sắc xanh của Golem bỗng hiện ra. Chúng đã xâm lấn tới cả vùng ngoại ô thành phố. Tìm đến thiếu nữ đã tan nát trái tim như Yuno.

Bây giờ, Yuno không còn Lucelles đi bên trái mình nữa. Cô đã chuẩn bị tinh thần đón nhận cái chết giống người bạn thân.

“Đừng hòng… [Uno io shyipice. Un2 lino] (Yuno triệu hồi Mũi nhọn Fipique. Trục ngón trỏ…)”

“Ghì.”

Cùng với âm thanh kèn kẹt của kim loại, đòn tiến công của con Golem vang rền mặt đất.

Nhằm lúc đó, cô hét vang.

“[Corro enuha 8dihine viradma!] (Cách tử tinh, pháo hoa thiêu đốt, bùng lên!)”

Từ trong vạt áo, một viên sỏi thép mài sắc lẻm phóng vụt ra. Nhanh chóng vẽ một vòng cung và thọc sâu vào khoảng hở trên lớp giáp của con Golem.

Âm thanh chí mạng vang lên chẳng khác gì tiếng nghiến kim loại, lại như tiếng chim kêu. Kiu. Kít ít kít.

“Ghi, ghi, ghít… kít.”

Viên sỏi sắc nhọn đã chọc trúng bộ phận tử huyệt vào đó trong người Golem, nguyên khối thân thể khổng lồ ngừng động đậy.

Golem là những con hình nhân với tổ hợp máy móc lắp ráp rất tinh tế, nhưng thứ mang lại sinh mệnh cho chúng lại là Chú thuật sinh mệnh khắc ở nhiều vị trí khác nhau tùy theo từng con. Cô đã học qua điều này trên lớp.

… Tuy nhiên, đòn tấn công liều mạng vừa nãy của Yuno chỉ là một sự trùng hợp kì diệu. Cô không nhắm vào điểm nào cụ thể. Chỉ là một đòn Lực thuật tồi tệ chẳng khác gì dồn hết sức quăng một cái chậu cây vào người nó.

Cô có khả năng truyền lực thành tốc độ, bắn đi những viên sỏi do mình tự tay mài nhọn. Nên mới có nhị danh là Viễn Trảo Yuno.

“Tại, tại sao… tại sao!?”

Bỗng nhiên giữ được tính mạng bằng chính năng lực của mình, Yuno càng thoái lui trong hoang mang và tuyệt vọng.

Trong các nhánh của Chú thuật, cô chỉ có chút năng lực về lĩnh vực Lực thuật. Đó cũng là sở trường duy nhất.

“Tại… tại sao nó lại chết như vậy chứ!? … Vậy, vậy lúc đó, rõ, rõ ràng… có thể cứu được cơ mà!”

Cô đã không thể xuất chiêu vì Lucelles khi nãy.

Thậm chí cô còn nghĩ rằng bản thân phải chịu cảnh bị phanh thây xé xác tới chết y như vậy để bồi tội, nhưng giờ lại đang dùng năng lực của chính mình để kéo dài sự sống.

Viễn Trảo Yuno, nông cạn và thấp hèn. Hóa ra tình bạn với Lucelles cũng chỉ đến vậy thôi.

“Không… không… aaaaa…! Lucelles…”

Yuno lấy hai tay ôm mặt, lại vọt chạy trên đôi chân trần trầy trụa vết thương.

Dù trốn ở bất cứ đâu trong khu rừng lập lòe những bàn tay của lửa, lũ Golem đáng kinh sợ chắc chắn sẽ tìm ra cô. Tuy nhiên, một khi phải gánh trên lưng tội lỗi và hối hận, sự sống cũng chẳng khác gì Địa ngục.

... Đúng như dự đoán, sáu khối thân thể khổng lồ bằng thép đang chờ sẵn cô ở khoảng trống rộng rãi sau tàng cây.

Cùng với tiếng hét kinh hãi, cô bắn liên tiếp ra những hòn đạn sỏi. Tuy nhiên, kì tích không xuất hiện lần hai, mọi đòn tấn công chỉ đáp trúng lớp giáp cong. Yuno không còn kĩ năng nào khác để chống cự.

“Ghi…”

“Ghi ghi ghi.”

“Đừng, đừng giết tao… Mà… Tao có nói thế nào thì bọn mày cũng sẽ giết tao đúng không! Vậy thì đúng theo mong ước của tao rồi! Cái chết là thứ tao mong muốn! Đúng rồi, tao muốn…!”

Binh đoàn thần chết di chuyển, lờ đi những lời nói hỗn loạn của Yuno như lẽ dĩ nhiên.

Mệnh lệnh hành động khắc lên từng con Golem của Đại mê cung Nagan cực kì đơn giản, chỉ cần tiến tới và xé xác những vật thể di động lọt vào tầm mắt.

Sáu con Golem chồm về phía trước để thực thi nhiệm vụ.

 

--- Cùng lúc đó, cá thể ở vị trí ngoài cùng bên phải bỗng trượt ngã xuống đất. Dù chỉ là phần thân thể từ thắt lưng trở lên.

Ruỳnh.

Đám lá cháy rụng bay tứ tán.

Phần từ thắt lưng trở xuống vẫn đứng nguyên tại vị trí cũ. Bộ giáp nặng nề dày cui tới mức đao kiếm cũng không thể xuyên thủng lại bị cắt ngang một đường tuyệt đẹp ngay giữa thân.

“Ơ…”

Từ phía tàng cây, cô phát hiện ra thứ gì đó đang rung rinh. Mang tốc độ gần như ảo ảnh. Là ánh sáng. Hay là bóng đen?

Khi ánh mắt dõi theo thứ không thể lí giải kia vừa kịp thu về, năm con quái còn lại cũng bị chém đồng loạt.

Có thân thể bị xẻ dọc làm đôi, có thân thể bị đâm thủng một điểm nơi vai, có thân thể lại chẳng còn đầu. Mặt vết cắt nhẵn mịn như gương, phản chiếu rõ ràng ánh lửa đỏ quạch.

Quá sắc bén… Hơn nữa:

“Ui.”

“Hii!?”

Ngay bên cạnh Yuno. Một giọng nói thình lình vang lên.

Kẻ đó xuất hiện ở đấy từ bao giờ? Một gã đàn ông nhỏ thó với dáng lưng khòng khòng đang quỳ thụp dưới chân cô.

Thanh kiếm lưỡi dài... loại kiếm tập của học sinh bổ khuyết đang lăm lăm trên vai phải kẻ đó. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là thanh kiếm của kẻ đã gây ra màn thảm sát này.

“A… Gì thế, nhỏ kia. Thích chết à?”

Vẫn quay lưng và ngồi thụp dưới chân Yuno, gã đàn ông khả nghi tiếp tục cất lời.

(Toàn bộ.)

Mọi kiến thức thông thường mà Yuno sở hữu trước giờ đều bị chối phăng bằng hiện thực trước mắt.

(Toàn bộ chỉ là mơ thôi.)

Sáu con Golem vừa bị chẻ tan trong nháy mắt.

Đừng nói tới học sinh bổ khuyết, thanh kiếm của những nhà thám hiểm chính hiệu còn không thể đâm xuyên qua lớp giáp đó. Vậy mà, một thanh kiếm tập lại chẻ xác được chúng với những đường cắt đẹp đến vậy sao.

Chưa kể, những con Golem không hề dừng hoạt động bất chấp bị đánh rơi đầu hay gãy tay, lại bị một con bé như Yuno đốn hạ. Sự tình phi lí lại quá đỗi hiển nhiên, như thể chẳng đi theo bất kì đạo lí gì.

(Từ lúc Đại mê cung khởi động và đám Golem xuất hiện, toàn bộ chỉ là mơ thôi.)

“Này. Tôi đang hỏi là cô thích chết à?”

“Ừ, vâng… Không.”

“Gì vầy?”

Gã đàn ông làu bàu xen lẫn điệu cười khẩy, nhỏm người dậy.

“Cô quái lạ thật đấy.”

Gã đứng thẳng dậy nhưng vẫn mang dáng khòng khòng gù lưng tôm. So với chiều cao của Yuno ở tuổi mười bảy, gã khá là thấp bé.

Gã chắc chắn là Con người, nhưng gương mặt nhẵn bóng với đôi con ngươi đảo như rang lạc phần nào gợi liên tưởng đến loài rắn hay bò sát.

“Chết làm gì cho phí. Cô kia… đời người từ giờ mới lắm sự hay ho đấy.”

Hơn tất thảy, bộ trang phục trên người gã khá kì dị. Loại vải đỏ thẫm trơn láng có thể co giãn linh hoạt. Những đường viền trắng chạy dọc theo ống quần và ống tay áo.

“Hay, hay ho sao.”

“… Ừa. Dựa theo kinh nghiệm. Bất cứ thứ gì. Mất đi mọi thứ đều có cái hay. Cô có thể đi bất cứ đâu hay làm bất cứ điều gì tùy thuộc vào bản thân mình… Cũng là chuyện tốt mà.”

Cô ngẩn người lắng nghe lời gã đàn ông, vụt nhớ ra mình từng được học trên lớp về cái tên dùng để chỉ loại trang phục này. Đó là loại trang phục thuộc về một nền văn hóa xa xôi hơn tất thảy.

… Gọi là… đồ thể thao.

“… ‘Khách nhân’.”

“À… Người ở thành phố này cũng dùng cách gọi đó hả? Ừa. Thích gọi kiểu gì thì gọi.”

Những kẻ xuất hiện từ phía “bên kia” với nền văn minh, hệ sinh thái và cả số lần trăng mọc lặn khác hẳn với thế giới này.

Nền văn hóa từ phía “bên kia” đôi lúc mang tới phồn vinh, lắm khi lại là bất hạnh. Những vị khách viếng thăm cũng mang trên mình sứ mệnh hiếm có.

Nói cách khác, bọn họ là những kẻ đi vượt không gian tới đây từ một thế giới xa xôi khác. Họ được mệnh danh là “Khách nhân”.

“Anh… anh… Nãy, nãy, lũ Golem…”

“Ừ.”

Gã đàn ông chỉ ngoái nhìn về phía chân núi. Yuno đuổi theo ánh mắt gã.

Và thấy cảnh tượng trải ra ở nơi đó.

“Sao, sao lại…!? Tất, tất cả… đây là…”

“Nhàm chán ghê.”

Vẫn đeo nguyên thanh kiếm trên người, khách nhân nhếch nửa miệng cười.

Một biển thân xác làm từ sắt thép.

Tại một điểm hõm không thể nhìn thấy từ trên đỉnh đồi, vô số Golem bị chém ngừng hoạt động, thây chất thành từng đống. Một đường kiếm dứt khoát đã triệt cả cốt lõi của sinh mệnh khắc ở các vị trí khác nhau trên mỗi thân thể ẩn đằng sau lớp giáp.

Tìm ra điểm yếu của Golem dựa trên đánh giá từ bên ngoài là không thể. Liệu có thể thi triển kĩ năng như vậy không?

"Hóa ra thế giới cỡ này cũng có người máy. Chúng nó là cái gì ấy nhỉ, Golem? Chém xong một mớ thấy cũng chẳng có gì ghê gớm…”

“… Chẳng có gì ghê gớm… ư.”

Nhìn xuống đám thân xác chất ngất, Yuno bàng hoàng lẩm bẩm.

Toàn bộ cư dân trong thành phố này... đều phải vắt kiệt sức rèn luyện để thách thức với cơ cấu mê cung liên tục tái sắp xếp cấu trúc của chính nó. Nhưng tất thảy đều bị đánh bại trước đội quân sắt thép này.

Không phải vì họ thiếu kiến thức về hệ sinh thái của Golem. Những con người đã bền bỉ thách thức với đám Golem - cũng tức là cơ cấu phòng vệ sản sinh ra từ Đại mê cung Nagan – hoàn toàn có thể công nhận là những đối thủ tốt của Golem so với mọi chiến binh xa lạ tới từ những xứ sở khác. Ngay cả quân đoàn chính tông thuộc quốc gia trung ương hùng mạnh nhất là Hoàng Đô cũng đành bó tay đầu hàng số phận trước thảm họa này.

Vậy mà, gã đàn ông này lại có thể đơn độc đánh bại cơn ác mộng đã tiêu hủy nguyên một thành phố chỉ bằng một thanh kiếm duy nhất. Chẳng lẽ gã mới  là thứ quái vật thực sự?

Cơn gió mang theo luồng nhiệt của lửa càng khiến gò má ướt đầm của Yuno thêm lạnh băng.

“Ui.”

Cùng lúc, “khách nhân” bứt một cọng cỏ hoang gần đó đưa lên miệng rồi phun phì ra.

“Thứ cỏ này không ăn được.”

“À, là… cái đó. Căn thúc thảo là loại cỏ độc đấy.”

“Đoán vậy. Cô kia, không mang theo gì ăn sao?”

“Anh… anh nên trốn đi là hơn…!”

Tuy nhiên, ngay cả khi chứng kiến thứ sức mạnh to lớn nằm ngoài lí lẽ của thế gian, Yuno cũng chỉ biết nói vậy. Bởi vì cô đã thấm lắm rồi. Đại mê cung Nagan tạo ra từ bàn tay của Ma vương tự phong Kyazuna, thành phố mà cô và Lucelles đang sống nằm trên ranh giới ma quỷ.

“Nhất định… anh có mạnh đến mức nào thì thành phố này… cũng không… cứu được nữa rồi…!”

“Gì đấy, gì đấy. Đừng nổi cáu. Không cứu được nữa là sao?”

“Là, là sao ư… Anh không nhìn thấy gì à!?”

Yuno trỏ tay xuống toàn cảnh Nagan bên dưới ngọn đồi.

Đàn Golem đông nhung nhúc đang phủ khắp thành phố với sự tàn phá như mây mù quần tụ.

Và xa hơn nữa ở bờ bên kia của những quầng lửa rừng rực.

“Anh cho rằng chỉ với độc thanh kiếm này là đủ để tiêu diệt được cả ‘nó’ sao!?”

Một bóng hình khổng lồ đang lắc lư rung chuyển. Nó to lớn hơn bất kì tòa nhà nào trong thành phố, tựa như một trái núi lừng lững.

Nó dần hóa thành hình dạng của con người.

… A, đây chính là cơn ác mộng. Nhìn xuống thành phố đã nuôi lớn mình, cô chỉ có thể coi đây là một giấc mơ nghiệt ngã.

Đại mê cung Nagan đã vươn mình khởi động, đàn Golem lũ lượt xuất hiện. Thảm cảnh chẳng gì so sánh được.

Không hiểu nổi. Không một ai hiểu nổi.

Chúng là khối cấu trúc dùng để phô trương sức mạnh quân sự to lớn? Hay thậm chí nhân vật huyền thoại đã tạo ra đám Golem - Ma vương tự phong Kyazuna - cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tạo ra thứ quỷ khốc thần sầu như vậy trong nỗ lực đánh bại "Ma vương chân chính". Giữa cảnh kinh hoàng không còn phân biệt được chìm nổi trước sau của thế giới này.

Bên kia ngọn lửa, Đại mê cung Nagan đang gào rống ầm ầm như thủy triều rút xuống.

… Không một ai hiểu nổi. Thành phố nãy đã luôn phát triển phồn vinh suốt hàng chục năm qua. Ai ngờ được bản thể của Đại mê cung xây dựng nên bởi Ma vương tự phong Kyazuna làm cội rễ cho mảnh đất này lại hóa một con Quái vật Mê cung khổng lồ.

“Ui.”

… Không hề trả lời, gã đàn ông chĩa mũi kiếm về phía Yuno.

Lông toàn thân Yuno thoắt dựng đứng lên.

Một cô bé chưa thành thục chắc chắn không cảm nhận được sát khí, nhưng thanh kiếm kia vẫn mang lại cảm giác chết chóc đáng kinh sợ.

Mũi kiếm bỗng hóa mờ ảo.

“… Chậc!”

“Kít.”

Thuận đường chẻ xác con Golem sau lưng Yuno.

Thân thể đã thấp lùn lại còn rùn người xuống cực thấp, luồn qua háng Yuno và đâm thẳng vào kẻ địch. Trúng ngay điểm tử huyệt của con Golem không thể biết được từ bên ngoài.

Gã đá chuôi kiếm đâm thủng địch.

“Kĩ, kĩ năng đó… sao, sao có thể…”

Cô không thấy chút xấu hổ gì từ việc gã luồn qua háng mình. Còn chẳng dám chắc khoảnh khắc đó có thật không nữa.

Không phải kiếm thuật chính thống.

Chắc chắn không tồn tại trường phái kiếm thuật nào như vậy trên thế giới này, hay bất kì thế giới nào khác. Yuno hoảng sợ. Nỗi sợ hãi trước những sự tồn tại ngoài tầm kiến thức.

Khéo léo đá phần đuôi của chuôi kiếm chỉ bằng đầu ngón chân, ”khách nhân” lại một lần nữa vác kiếm lên vai.

"Cô không mang theo đồ ăn à. Cây cỏ hay côn trùng gì cũng được. Ta còn chưa được ăn sáng.”

“Tôi, tôi có lương… lương khô… đấy. Nhưng thứ đó chẳng có vị gì cả.”

“Phiền phức thế nhỉ. Vậy, ta trao đổi, trao đổi nhé. Cô kia, đổi với bữa ăn.”

Kiếm sĩ nhìn đăm đăm về phía bên kia quầng lửa.

“… Đổi lại ta sẽ thịt thứ to xác đằng kia. Cũng nên xử lí nó đi là vừa.”

“Không thể… đâu.”

Yuno nhìn thanh kiếm. Thanh kiếm tập loại nhẹ đã dùng đến cũ mòn hệt như chiếc từng cấp cho Yuno. Thứ vũ khí mà gã đàn ông đang mang theo bên mình chắc chắn chỉ đơn thuần là một món đồ như vậy thôi.

Gã đàn ông này có thể làm được gì. Gã sở hữu tài thao lược xuất sắc? Hay có đồng đội mạnh mẽ đang ẩn mình ở đâu đó? Hoặc có thể sử dụng được loại Chú thuật tấn công nào đó?

“Xử lí lẹ ấy mà. Mắc gì đâu. Thú vị nữa.”

“……”

“Có vẻ vui đấy.”

Đánh chiến. Tàn sát. Gã đàn ông này đang hào hứng trước cảnh kiệt cùng của cái chết.

Cô phải chứng kiến quê hương hóa thành địa ngục. Phải chăng gã đàn ông nhỏ thó dị hình này là ác quỷ đến từ nơi còn ghê rợn hơn cả địa ngục?

“Anh… là… là… thứ gì vậy!? Kĩ năng đó là gì!? Anh đến từ đâu, anh là ai!?”

Yuno hoảng loạn quăng ra tới tấp những câu hỏi, khóe miệng người đàn ông nhăn lại thiếu đối xứng.

Và gã đáp lời.

“Phái Yagyuu Shinkage”.

Biết được chân tướng về một thế giới khác nơi gã đàn ông này thuộc về sẽ mang lại điều gì?

Cái danh do gã tự xưng có phải là thật không? Yuno không khỏi nghi ngờ.

“… Yagyuu Soujirou. Ta đây là Yagyuu cuối cùng của Trái Đất.”

Kẻ xuất hiện từ phía “bên kia” thuộc về một không gian hoàn toàn khác với thế giới này.

Nền văn hóa từ phía “bên kia” đôi lúc mang tới phồn vinh, lắm khi lại là bất hạnh. Những vị khách viếng thăm cũng mang trên mình sứ mệnh hiếm có.

Tay kiếm đó tới cùng nỗi bất hạnh kinh hoàng nhất.

(Còn nữa) 

bộ thị trấn vắng mình tôi - tập 9 - tặng kèm postcard ivory

Hinazuki Kayo tại thời điểm ấy…

Kobayashi Kenya tại thời điểm ấy…

Fujinuma Sachiko tại thời điểm ấy…

Airi tại thời điểm ấy…

Trong lúc Satoru “chạy đua” với thời gian của chính mình, cuộc sống của những người xung quanh anh vẫn tiếp diễn…

Mời các bạn đón đọc tập cuối cùng của Thị trấn vắng mình tôi với những câu chuyện kết nối quá khứ và tương lai!

những kiến thức đầu đời cho bé - phương tiện giao thông

Từ 0 đến 6 tuổi là giai đoạn trẻ bắt đầu khám phá và nhận biết thế giới. Đây cũng là lúc các em đặt ra một nghìn lẻ một câu hỏi tại sao cho bố mẹ, chẳng hạn như:

“Tại sao khi ngồi trên xe máy, chúng ta cần đội mũ bảo hiểm?”

“Tại sao cầu vồng lại có hình dạng cong cong?”

“Tại sao cua lại bò ngang thế nhỉ?” ...

Đôi khi, chính người lớn cũng cảm thấy bối rối, không biết giải thích như thế nào cho các em hiểu. Nhưng bố mẹ hãy yên tâm, bộ sách Những kiến thức đầu đời cho bé này có thể hỗ trợ trả lời rất nhiều câu hỏi trong số đó. Với 8 chủ đề quen thuộc và đa dạng, bộ sách không chỉ mang đến thật nhiều kiến thức bổ ích mà còn thỏa mãn phần nào trí tò mò vô tận của các em. Ngoài ra, các em còn có thể học được rất nhiều từ vựng tiếng Anh liên quan đến những chủ đề này đấy

những kiến thức đầu đời cho bé - động vật đáng yêu

Từ 0 đến 6 tuổi là giai đoạn trẻ bắt đầu khám phá và nhận biết thế giới. Đây cũng là lúc các em đặt ra một nghìn lẻ một câu hỏi tại sao cho bố mẹ, chẳng hạn như:

“Tại sao khi ngồi trên xe máy, chúng ta cần đội mũ bảo hiểm?”

“Tại sao cầu vồng lại có hình dạng cong cong?”

“Tại sao cua lại bò ngang thế nhỉ?” ...

Đôi khi, chính người lớn cũng cảm thấy bối rối, không biết giải thích như thế nào cho các em hiểu. Nhưng bố mẹ hãy yên tâm, bộ sách Những kiến thức đầu đời cho bé này có thể hỗ trợ trả lời rất nhiều câu hỏi trong số đó. Với 8 chủ đề quen thuộc và đa dạng, bộ sách không chỉ mang đến thật nhiều kiến thức bổ ích mà còn thỏa mãn phần nào trí tò mò vô tận của các em. Ngoài ra, các em còn có thể học được rất nhiều từ vựng tiếng Anh liên quan đến những chủ đề này đấy

những kiến thức đầu đời cho bé - gia đình thân yêu

Từ 0 đến 6 tuổi là giai đoạn trẻ bắt đầu khám phá và nhận biết thế giới. Đây cũng là lúc các em đặt ra một nghìn lẻ một câu hỏi tại sao cho bố mẹ, chẳng hạn như:

“Tại sao khi ngồi trên xe máy, chúng ta cần đội mũ bảo hiểm?”

“Tại sao cầu vồng lại có hình dạng cong cong?”

“Tại sao cua lại bò ngang thế nhỉ?” ...

Đôi khi, chính người lớn cũng cảm thấy bối rối, không biết giải thích như thế nào cho các em hiểu. Nhưng bố mẹ hãy yên tâm, bộ sách Những kiến thức đầu đời cho bé này có thể hỗ trợ trả lời rất nhiều câu hỏi trong số đó. Với 8 chủ đề quen thuộc và đa dạng, bộ sách không chỉ mang đến thật nhiều kiến thức bổ ích mà còn thỏa mãn phần nào trí tò mò vô tận của các em. Ngoài ra, các em còn có thể học được rất nhiều từ vựng tiếng Anh liên quan đến những chủ đề này đấy

lì quá để nói quài (tái bản)

Lì Quá Để Nói Quài

Cuộc sống mà, ở đâu cũng có những đứa lì lợm thích làm theo ý mình.

7h đi chơi mà 9h nằng nặc đòi về.

Đợi nó cúng story rồi mới được ăn.

Và ti tỉ những hành động khác khiến ta quạu cọ, khó ở.

Thay vì dồn nén, hãy mở ngay "Lì Quá Để Nói Quài" - cuốn sách nhỏ xinh định nghĩa những điều không giống ai nhưng đọc xong lại khiến mấy đứa lì cảm thấy “nhột nhột”.

Bận rộn (tính từ): Tôi có vài đơn hàng, tuy không nhiều nhưng xuống lấy cũng mất cả ngày.

Não cá vàng (danh từ): Mua đồ 6 triệu mới nhớ lương 5 triệu.

Người chơi hệ cao su (cụm danh từ): Đợi xíu sắp tới là khi nào tới?

Có những định nghĩa đọc xong phải chờ một lúc mới “nhảy số” rồi tủm tỉm cười.

Có những định nghĩa đọc xong lại thấy “tưng tức cái ngực”.

Nếu bạn đang không định nghĩa nổi những hành động của mình và những người xung quanh, cuốn sách này chính là dành cho bạn.

Nếu bạn có đứa bạn nhắc mãi nó vẫn cứ “lì” ra, cuốn sách này dành cho bạn của bạn.

Và bạn yên tâm, "Lì Quá Để Nói Quài" luôn sẵn sàng nói hộ tiếng lòng của bạn về những vấn đề “khó đỡ” trong cuộc sống.

bộ người lạ dưới gió xuân - tập 1 - tặng kèm bookmark + postcard + bộ 6 card bo góc cán màng ánh trai + sticker

Người Lạ Dưới Gió Xuân - Tập 1

Rời khỏi hòn đảo nhỏ xa xôi thuộc tỉnh Okinawa, tiểu thuyết gia Shun trở lại quê nhà ở Hokkaido, dẫn theo Mio, người yêu kém tuổi mà anh quen trên đảo.

Kể từ ngày tuyên bố mình là *** rồi chạy trốn khỏi hôn lễ với cô bạn thuở ấu thơ, Shun đã hoàn toàn đoạn tuyệt với gia đình. Nhưng khi nghe tin cha bị bệnh, anh quyết định phải trở về nhà một chuyến.

Cùng cậu bạn trai sống dưới mái nhà nơi mình đã từng gây ra bao điều rắc rối, đối với Shun, đây quả là cuộc đoàn tụ vô cùng khó xử, nhưng với Mio, người đã mất cả cha lẫn mẹ … Diễn biến câu chuyện sẽ ra sao, mời các bạn đón đọc tập 1 của phần 2 bộ truyện Người lạ bên bờ biển nhé!

khi tớ lên 9 - từ điển cảm giác

“Khi tớ lên 9 - Từ điển cảm giác” Dành cho các bạn nhỏ đang ở độ tuổi tiểu học đầu cấp THCS. Những nhà nghiên cứu và quan tâm tới tâm lý trẻ em và cha mẹ có con trong độ tuổi tiểu học và đầu THCS.

Bộ sách Khi tớ lên 9 gồm 4 cuốn, cuốn Từ điển cảm giác gồm 80 từ diễn tả cảm giác.  Cuốn sách dành cho trẻ em gặp khó khăn trong việc thể hiện các giác quan khác nhau mà các em trải nghiệm trong cuộc sống hàng ngày cùng với các ví dụ cụ thể về cách sử dụng.

Những lời giải thích nhẹ nhàng nhưng chính xác và hình ảnh chi tiết, dễ thương và thân thiện giúp trẻ học các biểu hiện giác quan khác nhau một cách thực tế.

Các bạn nhỏ rất khó có thể biểu hiện cảm giác của mình bằng lời nói. Đôi khi vì các bạn ấy không biết chính xác cảm giác của mình, nhưng có khi là vì không biết cách nói như thế nào để thể hiện cảm giác. Bắt đầu bằng từ “Ngứa ngáy” và dừng lại ở từ “Rạng rỡ”, “Khi tớ lên 9 - Từ điển cảm giác” là cuốn sách giới thiệu 80 từ vựng về cảm giác. Sách thể hiện các tình huống sử dụng các biểu hiện cảm giác bằng cả hình minh họa và từ ngữ, giúp các bạn nhỏ có thể nắm bắt được ý nghĩa từ vựng dễ dàng hơn.

Trích đoạn sách hay:

Ấm áp (là): Có cảm giác ấm cúng, dễ chịu.

Chẳng hạn:

Cảm giác khi tớ đắp chăn mới cùng với chị.

Cảm giác khi tớ ngồi trên bậu cửa phòng khách, nơi có ánh nắng chiếu vào.

Cảm giác vào một ngày đông mà trời ấm và gió cũng không thổi.

“Mùa xuân mới tới là mình sẽ được lên lớp rồi!”

Hoặc khi:   Ba mẹ vừa ôm mình vừa cười vui vẻ.

Gọi tên được cảm giác sẽ giúp em biết cách cân bằng những xúc cảm đó trong lòng, để em trưởng thành lành mạnh.

khi tớ lên 9 - từ điển chung sống

“Khi tớ lên 9 - Từ điển chung sống” Dành cho các bạn nhỏ đang ở độ tuổi tiểu học đầu cấp THCS. Những nhà nghiên cứu và quan tâm tới tâm lý trẻ em và cha mẹ có con trong độ tuổi tiểu học và đầu THCS.

Bộ sách Khi tớ lên 9 gồm 4 cuốn, cuốn Từ điển chung sống giúp trẻ tiểu học còn vụng về trong việc kết nối với người khác. Với 80 từ là các hành động cần thiết cho quá trình giao tiếp, đồng thời hướng dẫn sử dụng các từ ngữ đó một cách hợp lý. Sách cũng giúp trẻ tìm hiểu về những cảm xúc và hành vi khác nhau được trao đổi với mọi người trong cuộc sống hàng ngày, kể cả ở trường và ở nhà. 

Các bạn nhỏ hay gặp phải khó khăn trong việc xây dựng mối quan hệ với người khác. Nếu không biết hay không sử dụng chính xác các biểu hiện dùng trong quá trình giao tiếp, trẻ có thể gặp khó khăn trong việc xây dựng và duy trì các mối quan hệ. Bắt đầu bằng từ “An ủi” và dừng lại ở từ “Yêu cầu”.

Trích đoạn sách hay:

An ủi (là):  Xoa dịu nỗi buồn bằng lời nói hay hành động ấm áp.

Chẳng hạn:

- “Cậu rất mạnh mẽ nên sẽ đỡ nhanh thôi.” Tớ nói một cách đầy tình cảm với bạn bị ngã và bị thương ở chân.

- Bạn sụt sịt chảy nước mũi. Tớ nói với bạn rằng bạn sẽ nhanh khỏi thôi.

- Em chạy vào phòng sau khi vừa bị mẹ mắng. Tớ bước đến ôm em thật chặt.

Hoặc khi: Tớ làm sai 7 câu trong đề toán. Em tớ an ủi rằng lần sau anh sẽ làm tốt hơn.

khi tớ lên 9 - từ điển cảm xúc

“Khi tớ lên 9 - Từ điển cảm xúc” Dành cho các bạn nhỏ đang ở độ tuổi tiểu học đầu cấp THCS. Những nhà nghiên cứu và quan tâm tới tâm lý trẻ em và cha mẹ có con trong độ tuổi tiểu học và đầu THCS.

Các bạn nhỏ rất khó có thể biểu hiện cảm giác của mình bằng lời nói. Đôi khi vì các bạn ấy không biết chính xác cảm giác của mình, nhưng có khi là vì không biết cách nói như thế nào để thể hiện cảm giác. Bắt đầu bằng từ “Ngứa ngáy” và dừng lại ở từ “Rạng rỡ”, “Khi tớ lên 9 - Từ điển cảm giác” là cuốn sách giới thiệu 80 từ vựng về cảm giác. Sách thể hiện các tình huống sử dụng các biểu hiện cảm giác bằng cả hình minh họa và từ ngữ, giúp các bạn nhỏ có thể nắm bắt được ý nghĩa từ vựng dễ dàng hơn.

Trích đoạn sách hay:

Áp lực (là):  Cảm giác bị đặt quá nhiều hi vọng, hoặc bị yêu cầu phải hoàn thành tốt vượt quá sức mình. 

Chẳng hạn như khi bé gặp các tình huống như:

- “Sinh nhật mình cậu nhớ đến đấy, nhớ mua quà đến nữa!” Cảm xúc khi tớ được mời tới dự sinh nhật của người bạn không thân lắm.

- Cảm xúc khi người bạn mình không thích lại gần bắt chuyện bằng câu: “Bạn cũng thích mình đúng không?”

- “Con là trụ cột gia đình nên con phải đứng thứ nhất nhé!” Cảm xúc khi nghe lời nhắn nhủ phải học giỏi trong bữa cơm.

Hoặc khi:  Ba mẹ khen tớ không ngớt trước mặt họ hàng.

- Gọi tên được cảm xúc sẽ giúp em biết cách cân bằng những xúc cảm đó trong lòng, để em trưởng thành lành mạnh.

khi tớ lên 9 - cuốn từ điển của tớ

“Khi tớ lên 9 - Cuốn từ điển của tớ” Dành cho các bạn nhỏ đang ở độ tuổi tiểu học đầu cấp THCS. Những nhà nghiên cứu và quan tâm tới tâm lý trẻ em và cha mẹ có con trong độ tuổi tiểu học và đầu THCS.

Bộ sách Khi tớ lên 9 gồm 4 cuốn,  “Khi tớ lên 9 - Cuốn từ điển của tớ” là cuốn sách minh họa giúp trẻ luyện viết ra các biểu hiện cảm xúc, cảm giác của mình cũng như luyện tập các từ vựng cần thiết trong quá trình giao tiếp và ứng xử với người khác. Khi luyện tập theo hướng dẫn của sách, trẻ sẽ có thể tạo ra và lưu giữ được “cuốn từ điển của riêng mình” bằng các từ vựng, hình vẽ biểu hiện cảm xúc của riêng mình một cách tự nhiên.

Đầu tiên, viết các việc bạn đã trải nghiệm

Do các việc đã trực tiếp trải nghiệm là việc mà bạn biết rõ nhất.

Nên bạn có thể viết được bài văn tuyệt hay theo cách của riêng mình khi viết về những việc đó.

“Trải nghiệm nào vui vẻ nhất trong các việc đó?”

“Trải nghiệm nào buồn nhất? Trải nghiệm nào buồn cười nhất?”

“Được rồi, mình sẽ viết cái này!”

Ban đầu cứ tưởng như không có gì để viết, nhưng giờ thì bạn nghĩ ra nhiều chủ đề lắm đúng không?

Thứ hai, BẠN viết văn như vẽ tranh bằng lời xem!

Nhớ đừng chỉ viết đơn giản là “Tớ giận dỗi”, “Tớ vui vẻ”...

Hãy viết cả lý do tại sao bạn giận dỗi, tại sao bạn vui vẻ nhé!

Đặc biệt là rất có thể nhìn thấy cảm xúc bằng mắt thường thông qua hành động, thái độ.

Vì thế việc viết văn như thấy được bằng mắt thường rất quan trọng.

voi con tìm mẹ

LẦN ĐẦU TIÊN XUẤT BẢN TẠI VIỆT NAM

Sách dựng hình sáng tạo

Sân khấu kịch xoay 360 độ

Phát triển tư duy logic và không gian cho bé 3+

10 thẻ từ vựng song ngữ - Tranh tô màu động vật

Một ngày, vì mải tung tăng vui chơi mà Voi Con bị lạc mẹ. Và thế là chú phải lên đường đi tìm mẹ thôi!

Cuốn sách đa tương tác này mở ra một sân khấu kịch xoay hấp dẫn, đưa bé vào chuyến phiêu lưu kỳ diệu cùng Voi Con.

Sách giúp bé kích hoạt tư duy logic, tư duy tìm điểm chung và tư duy suy luận, nhận biết đặc trưng của một số loài động vật, không gian ngoài tự nhiên cũng như phân biệt các buổi trong ngày.

Sách tặng kèm bộ thẻ từ vựng song ngữ bồi đắp vốn từ cho bé.

Với thiết kế độc đáo, minh họa sống động, dựng hình sắc nét, Voi con tìm mẹ thực sự là một trải nghiệm chơi - mà - học tuyệt vời cho các bạn nhỏ 3+

bộ tặng hoa cho bách đồ - tập 2 - tặng kèm bookmark

Tặng Hoa Cho Bách Đồ - Tập 2

Bách Đồ đã từng trải qua hai mối tình, nhưng đến tận lúc chia tay vẫn còn là “trai tân” Không phải cậu muốn “giữ gìn”, cũng chẳng phải đám bạn trai cũ của cậu “không được”, vấn đề là cậu “không được”

Bách Đồ từng tin rằng trên đời này sẽ tồn tại thứ tình yêu không mưu cầu dục vọng, nhưng cả hai người bạn trai cũ đều đã mạnh dạ cắm cho cậu những chiếc sừng dài ngoằng!

Cho đến một ngày, Lương Tỉ xuất hiện. Anh thầm thương trộm nhớ Bách Đồ 10 năm, dẫu cậu còn chẳng biết anh là ai. Anh theo đuổi Bách Đồ, biết được căn bệnh khó nói kia vẫn nguyện không rời xa, dường như chỉ cần được ôm Bách Đồ vào lòng thôi là anh đã hạnh phúc lắm rồi. “Ăn chay” thì “ăn chay”, Bách Đồ của anh vui vẻ thì anh sao cũng được!!

Và rồi câu chuyện tình yêu ngọt ngào của Bách Đồ (+ quá khứ yêu thầm có phần “biến thái” của Lương Tỉ) xin được phép bắt đầu!

bộ hà thành hương xưa vị cũ - tập 2: món ngon từ làng ra phố

Hà thành hương xưa vị cũ (tập 2) là cuốn sách khảo cứu chi tiết, tỉ mỉ về các món ăn đặc trưng của mảnh đất kinh kỳ. Ở tập 2, tác giả đi sâu hơn vào việc mô tả từng món ăn gắn liền với người Hà Nội xưa, một số món ăn đặc sản của từng vùng dường như đã bị quên lãng như: bánh sấy làng Vẽ, bánh nhót làng Triều Khúc, bánh chưng Tranh Khúc, măng mực Bát Tràng... được tái hiện lại qua từng dòng hoài niệm của một nhà báo khao khát phục dựng lại các món đặc sản nổi tiếng một thời. Bên cạnh các món ăn, tác giả còn gợi nhắc về các loại gia vị như: mắm tép, tương Cự Đà...

Sự biến đổi trong khẩu vị của thế hệ trẻ đã khiến cho tác giả trăn trở, nhưng rồi cũng chấp nhận sự biến đổi đó bởi sự thay đổi là tất yếu.

Hà thành hương xưa vị cũ (tập 2) tác giả đã bày ra trước mắt bạn đọc một mâm cỗ sách từ các món ăn chính đến các món ăn phụ cuối thu đầu đông như xôi sắn. Các món trải rộng qua các mùa xuân, hạ, thu, đông, có thể kể đến như: canh rau sắng chùa Hương mỗi dịp mùa xuân tới, vịt dấm ghém vào mùa vịt đuổi đồng mỗi mùa hè oi nóng, cốm chiêm mùa thu và xôi xắn cuối thu đầu đông...

Hay các món ăn trong các ngày lễ hội như: bánh trứng ngỗng trong ngày tết Hàn thực mùng ba tháng Ba, cơm rượu nếp cho dịp tết Đoan ngọ mùng năm tháng Năm, cơm nếp mới trong ngày tết Cơm mới mùng mười tháng Mười...

Hà thành hương xưa vị cũ tập 2 được nới rộng hơn so với tập 1 về cả số lượng các món ăn và điểm nhìn của tác giả, các món ăn không còn chỉ giới hạn ở trong căn bếp phố cổ gắn liền với những người thân thương, mà đã là những món đặc sản của các vùng như: giò cua, giò nây Thái Bình...

Nhà nghiên cứu phê bình Phạm Xuân Nguyên đã ưu ái khen tặng cuốn sách: “Cuốn sách của Vũ Thị Tuyết Nhung như một nhà hàng mà ở đó bà chủ - người làm hàng bằng sự khéo léo, tinh tế của người phụ nữ Hà thành mời các thực khách thưởng thức những món ăn từ sang trọng, cầu kỳ đến đồng quê dân dã, từ thời ăn lấy ngon đến thời ăn lấy no, cho dẫu trong hoàn cảnh nào dù nghèo nàn hay sung túc vẫn tươm tất, ngay ngắn”.

bách khoa tri thức dành cho trẻ em - các sinh vật cực độc trên trái đất

Bạn đã bao giờ tự hỏi:

Chất độc là gì?

Chất độc được tạo ra với mục đích gì?

Sinh vật nào độc nhất trên thế giới?

Loài vật nào mang trên mình thứ độc tố không thể giải? Các loài chim xinh đẹp liệu có mang trên mình chất độc không?

Không chỉ giải đáp cho bạn tất cả những câu hỏi trên, cuốn sách này còn chứa đựng rất nhiều kiến thức thú vị khác đang chờ được khám phá. Bạn ắt hẳn sẽ phải lấy làm kinh ngạc trước vô vàn thông tin hấp dẫn và hình ảnh đẹp xuất sắc trong sách đấy.

bộ heesu ở lớp b - tập 1 - tặng kèm bookmark bế hình bồi cứng

Heesu ở lớp B - Xin hãy lắng nghe câu chuyện về người tôi thích

“Nhân vật chính trong cuộc đời mỗi người là chính họ, nhưng nhân vật chính trong đời tôi lại là Ju Chanyoung.”

Lee Heesu là một cậu nhóc học sinh trung học mờ nhạt, không có gì nổi bật. Thế nhưng bạn nối khố của cậu - Chanyoung thì hoàn toàn ngược lại, vừa đẹp trai vừa nổi tiếng, là người có rất nhiều mối quan hệ. Thế giới của Heesu hoàn toàn xoay quanh Chanyoung, người bạn thân nhất và cũng là người mà cậu thích thầm. Cậu luôn ở bên cạnh cổ vũ và lắng nghe mọi vấn đề về tình cảm của Chanyoung, không bận tâm đến việc mọi người chỉ biết mình là "Bạn Của Chanyoung".

Cho đến một ngày, Heesu bỗng trở thành cái tên mà ai cũng nhắc đến, từ trên xe buýt, ngoài hành lang cho đến trong căng tin... Hóa ra, mọi người đang đồn với nhau rằng nghe Heesu tư vấn thì chuyện tình duyên sẽ như ý. Ngay cả cậu bạn cùng lớp Seungwon, người có vẻ khô khan, không hứng thú với chuyện tình yêu, cũng muốn xin lời khuyên từ Heesu. Nhưng ngay cả vấn đề tình cảm của mình cũng chưa giải quyết được thì Heesu làm sao có thể tư vấn cho ai được chứ?

Mời các bạn độc giả cùng đồng hành với Heesu trải qua quãng thời gian tươi đẹp của tuổi học trò, những mối tình gà bông và những xúc cảm chẳng thể nói thành lời.

bộ những chàng trai ở lộc phong quán - tập 9 (tái bản)

Những chàng trai ở Lộc Phong Quán 9 – Sự lựa chọn của riêng mỗi người

Lộc Phong Quán là một tiệm cà phê truyền thống rất được yêu thích nhờ bốn chàng nhân viên có kĩ năng vô cùng thành thục. Các vị khách đến đây mỗi người một vẻ, mang theo những tâm sự khác nhau và những câu chuyện của riêng mình để được chữa lành bằng mỹ thực và sự hiếu khách.

Trong tập này, anh chàng đầu bếp bánh ngọt nổi tiếng Tsunozaki đã trở lại Lộc Phong Quán với lời mời tham gia sự kiện “sweet collection” năm nay. Đặc biệt hơn, tiệm bánh ngọt của Tsunozaki sẽ mở gian hàng ngay cạnh gian hàng của Lộc Phong Quán, hứa hẹn trở thành một đối thủ đáng gờm trong sự kiện. Liệu bốn chàng trai có thể vượt qua được thử thách này không, hay sẽ bị cửa tiệm đối thủ làm cho lu mờ? Cũng trong tập này, quá khứ về khúc mắc giữa Sui và Yakyo tiếp tục được hé lộ. Câu chuyện nào đằng sau chiếc cốc trà bị vỡ và lí do hai anh em dần xa cách là gì?

Hãy cùng đón chờ tập thứ 9 của “Những chàng trai ở Lộc Phong Quán” với những món ngọt đầy màu sắc, những vị khách ấn tượng và bốn chàng nhân viên vô cùng đặc biệt nhé!

bộ vệ sĩ tạm thời - tập 1 - bản đặc biệt kèm bìa áo - tặng kèm bookmark bồi cứng hai mặt + postcard

Vệ Sĩ Tạm Thời - Tập 1

Trác Thần nhìn nho nhã thư sinh là vậy, nhưng lại là vệ sĩ vương bài của một công ty dịch vụ vệ sĩ tư nhân. Người ngoài nhìn anh từ trên xuống dưới chẳng chỗ nào giống một vệ sĩ, lại còn ốm yếu tới mức phải hít bình Oxy. Cứ như vậy, anh vừa làm một thầy giáo mầm non, vừa làm vệ sĩ tạm thời.

Một lần nhận nhiệm vụ bảo vệ một cô gái văn phòng tránh khỏi sự truy đuổi, quấn riết của tên bạn trai cũ, anh lên nhầm xe Cao Vũ Sênh - Giám Đốc công ty cô gái làm việc. Vị Giám đốc trẻ tuổi, đẹp trai này lần đầu gặp gỡ biết được bí mật về sức mạnh của anh, không uy hiếp mà còn đề nghị Trác Thần làm vệ sĩ cho mình. Những sự việc li kỳ bắt đầu từ đấy, cô gái thuê anh làm vệ sĩ tạm thời đột ngột “t.ự s.á.t” một cách bí ẩn vì lý do “áp lực công việc”. Cao Vũ Sênh bị những kẻ lạ mặt thần bí tấn công, bị “bôi đen” bóc lột sức lao động, chèn ép nhân viên lại còn bị mắng là kẻ vong ân bội nghĩa.

Hai con người với lý do khác nhau nhưng cùng một mục đích, đó là phải tìm cho ra chân tướng sự việc. Những kẻ thần bí tấn công Cao Vũ Sênh đó là ai? Liệu những chuyện đang xảy ra ở hiện tại có phải là do quá khứ tạo thành? Rốt cuộc Trác Thần có phải là người mà Cao Vũ Sênh luôn tìm kiếm?

họa sĩ tí hon - nào, ta cùng học vẽ … các phương loại phương tiện! - learn to draw … things that go!

Em đã sẵn sàng để cùng vẽ

Những chiếc tàu hỏa xình xịch?

Những chiếc máy bay vù vù?

Một tên lửa bay đến Mặt Trăng?

Một chiếc xe kem ngon ngọt?

Từng bước một, cuốn sách này sẽ hướng dẫn em cách làm được điều đó đấy! Rất đơn giản và THÚ VỊ lắm nhé!

họa sĩ tí hon - nào, ta cùng học vẽ … khu vườn hoa! - learn to draw … flower graden!

Em đã sẵn sàng để cùng vẽ

Một khu vườn tuyệt diệu?

Một chú ong bận rộn thế này?

Một bông hoa bìm bịp đầy rực rỡ?

Một đóa cúc họa mi làm say đắm lòng người?

Từng bước một, cuốn sách này sẽ hướng dẫn em cách làm được điều đó đấy! Rất đơn giản và THÚ VỊ lắm nhé!

họa sĩ tí hon - nào, ta cùng học vẽ … đại dương kỳ diệu! - learn to draw … ocean wonders!

Em đã sẵn sàng để cùng vẽ

Một chú cá heo đang lặn xuống nước?

Một chú cá hề vô cùng thú vị?

Một cô bạch tuộc thích đu đưa?

Một chú cá ngựa đang bơi theo dòng nước?

Từng bước một, cuốn sách này sẽ hướng dẫn em cách làm được điều đó đấy! Rất đơn giản và THÚ VỊ lắm nhé!

họa sĩ tí hon - nào, ta cùng học vẽ … vương quốc công chúa! - learn to draw … princess kingdom!

Em đã sẵn sàng để cùng vẽ

Một hoàng tử cóc? 

Những món đồ trang sức rực rỡ?

Một chiếc vương miện hoàng gia?

Vị nữ hoàng vương giả?

Từng bước một, cuốn sách này sẽ hướng dẫn em cách làm được điều đó đấy! Rất đơn giản và THÚ VỊ lắm nhé!

bộ vệ sĩ tạm thời - tập 1 - bản đặc biệt kèm bìa áo - tặng kèm bookmark bồi cứng hai mặt + postcard + lót ly acrylic

Vệ Sĩ Tạm Thời - Tập 1

Trác Thần nhìn nho nhã thư sinh là vậy, nhưng lại là vệ sĩ vương bài của một công ty dịch vụ vệ sĩ tư nhân. Người ngoài nhìn anh từ trên xuống dưới chẳng chỗ nào giống một vệ sĩ, lại còn ốm yếu tới mức phải hít bình Oxy. Cứ như vậy, anh vừa làm một thầy giáo mầm non, vừa làm vệ sĩ tạm thời.

Một lần nhận nhiệm vụ bảo vệ một cô gái văn phòng tránh khỏi sự truy đuổi, quấn riết của tên bạn trai cũ, anh lên nhầm xe Cao Vũ Sênh - Giám Đốc công ty cô gái làm việc. Vị Giám đốc trẻ tuổi, đẹp trai này lần đầu gặp gỡ biết được bí mật về sức mạnh của anh, không uy hiếp mà còn đề nghị Trác Thần làm vệ sĩ cho mình. Những sự việc li kỳ bắt đầu từ đấy, cô gái thuê anh làm vệ sĩ tạm thời đột ngột “t.ự s.á.t” một cách bí ẩn vì lý do “áp lực công việc”. Cao Vũ Sênh bị những kẻ lạ mặt thần bí tấn công, bị “bôi đen” bóc lột sức lao động, chèn ép nhân viên lại còn bị mắng là kẻ vong ân bội nghĩa.

Hai con người với lý do khác nhau nhưng cùng một mục đích, đó là phải tìm cho ra chân tướng sự việc. Những kẻ thần bí tấn công Cao Vũ Sênh đó là ai? Liệu những chuyện đang xảy ra ở hiện tại có phải là do quá khứ tạo thành? Rốt cuộc Trác Thần có phải là người mà Cao Vũ Sênh luôn tìm kiếm?

bài tập tuần tiếng việt 1 - học kì 2 (cánh diều - 2022)

Dạng bài tập bám sát cấu trúc để thi giúp học sinh ôn tập và rèn luyện để tự tin khi bước vào kì thi.

- Dòng kẻ ô ly giúp học sinh viết và làm bài thuận tiện.

- Hỗ trợ phụ huynh tham gia nhóm để giải đáp thắc mắc về bài tập.

- Gồm 4 cuốn bao gồm bài tập theo tuần và đề thi môn toán và tiếng việt dành cho học kì 2.

39
Kiến Thức Chia Sẻ là chuyên trang chia sẻ tài liệu học tập hay và sách PDF miễn phí, giúp người học tiếp cận nguồn kiến thức phong phú và đa dạng. Từ sách giáo trình, tài liệu ôn thi đến ebook chuyên ngành, trang web cung cấp đầy đủ nội dung chất lượng, hỗ trợ học tập hiệu quả. Với giao diện thân thiện và kho tài nguyên cập nhật liên tục, đây là địa chỉ tin cậy cho mọi đối tượng học sinh, sinh viên, và người đam mê tri thức. Truy cập ngay để khám phá và tải sách PDF hoàn toàn miễn phí!

VỀ KIENTHUCCHIASE.COM

  • Giới Thiệu
  • Chính Sách Bảo Mật
  • Liên Hệ
  • Email: Taisachebook@gmail.com