Không chỉ là một cách giải trí, mẹ có biết bức tranh con vẽ cũng phần nào thể hiện tính cách không? Theo các nhà nghiên cứu, bạn có thể suy ra nhiều thứ thông qua từng bức tranh của con, cách bé cảm nhận vấn đề. Chẳng hạn, khi cảm thấy lo lắng, bé thường vẽ mây, chim bay hay những hình người không có mắt. Trong khi đó, những bé hay e thẹn, nhút nhát thường vẽ những hình người nhỏ, không có mũi hoặc miệng với tay nhỏ, gần sát thân người… Nhưng một điều kỳ diệu hơn thế là các bé ở tuổi cầm bút còn chưa vững cũng có thể tự miêu tả được suy nghĩ của mình thông qua những nét vẽ nguệch ngoạch. Mỗi giai đoạn ứng với từng bức tranh khác nhau và tương ứng với một bước trong sự phát triển của trẻ.
Nuôi dạy và giáo dục trẻ là một hành trình suốt đời và phải bắt đầu từ việc giáo dục nghệ thuật, giáo dục mầm non. Có rất nhiều những cách giáo dục trẻ sai lầm hiện nay, trong đó nổi bật lên là việc bắt trẻ phải học theo những kỹ năng của người lớn. Nhưng một vấn đề dễ dàng nhìn nhận thấy là Trẻ em không phát triển như những khuôn mẫu mà người lớn mong muốn: nếu 0 tuổi là 0 tuổi, 1 tuổi là 1 tuổi, 3 tuổi là 3 tuổi… Bản thân mỗi người có một đời sống riêng. Trẻ em cũng là một sinh vật có đời sống và những bản tính của riêng mình. Trẻ em ngay từ khi sinh ra đã rất khác với người trưởng thành, người lớn chúng ta. Chúng ta phải trải qua một giai đoạn phát triển rất dài, hàng chục năm để có thể tích luỹ, học hỏi và rèn luyện được những kỹ năng như thế này và trẻ em cũng cần điều đó.
Một bộ sách gồm 2 cuốn mang tên “Dạy trẻ qua nét vẽ” lý thuyết và thực hành sẽ giúp bạn hiểu thật sâu sắc về cách học và chơi cùng trẻ qua việc vẽ tranh, phần nào đoán biết được những suy nghĩ, tính cách của trẻ. Và hơn thế cha mẹ có thể quan sát sự thay đổi, trưởng thành của con thông qua sự tiến bộ của từng bức tranh con vẽ. Thay vì việc hướng dẫn, chỉ dạy con theo một khuôn mẫu nhất định thì cha mẹ sẽ biết cách dạy con theo đúng với giai đoạn con đang trải qua. Việc có thể vẽ bằng cảm xúc của chính mình, kể và tái hiện những câu chuyện hoặc sự thật do chính mình tìm ra một cách sinh động qua những bức tranh chính là việc giáo dục và gắn cho trẻ khả năng sinh tồn một cách chân thực nhất.
Không chỉ là một cách giải trí, mẹ có biết bức tranh con vẽ cũng phần nào thể hiện tính cách không? Theo các nhà nghiên cứu, bạn có thể suy ra nhiều thứ thông qua từng bức tranh của con, cách bé cảm nhận vấn đề. Chẳng hạn, khi cảm thấy lo lắng, bé thường vẽ mây, chim bay hay những hình người không có mắt. Trong khi đó, những bé hay e thẹn, nhút nhát thường vẽ những hình người nhỏ, không có mũi hoặc miệng với tay nhỏ, gần sát thân người… Nhưng một điều kỳ diệu hơn thế là các bé ở tuổi cầm bút còn chưa vững cũng có thể tự miêu tả được suy nghĩ của mình thông qua những nét vẽ nguệch ngoạch. Mỗi giai đoạn ứng với từng bức tranh khác nhau và tương ứng với một bước trong sự phát triển của trẻ.
Nuôi dạy và giáo dục trẻ là một hành trình suốt đời và phải bắt đầu từ việc giáo dục nghệ thuật, giáo dục mầm non. Có rất nhiều những cách giáo dục trẻ sai lầm hiện nay, trong đó nổi bật lên là việc bắt trẻ phải học theo những kỹ năng của người lớn. Nhưng một vấn đề dễ dàng nhìn nhận thấy là Trẻ em không phát triển như những khuôn mẫu mà người lớn mong muốn: nếu 0 tuổi là 0 tuổi, 1 tuổi là 1 tuổi, 3 tuổi là 3 tuổi… Bản thân mỗi người có một đời sống riêng. Trẻ em cũng là một sinh vật có đời sống và những bản tính của riêng mình. Trẻ em ngay từ khi sinh ra đã rất khác với người trưởng thành, người lớn chúng ta. Chúng ta phải trải qua một giai đoạn phát triển rất dài, hàng chục năm để có thể tích luỹ, học hỏi và rèn luyện được những kỹ năng như thế này và trẻ em cũng cần điều đó.
Một bộ sách gồm 2 cuốn mang tên “Dạy trẻ qua nét vẽ” lý thuyết và thực hành sẽ giúp bạn hiểu thật sâu sắc về cách học và chơi cùng trẻ qua việc vẽ tranh, phần nào đoán biết được những suy nghĩ, tính cách của trẻ. Và hơn thế cha mẹ có thể quan sát sự thay đổi, trưởng thành của con thông qua sự tiến bộ của từng bức tranh con vẽ. Thay vì việc hướng dẫn, chỉ dạy con theo một khuôn mẫu nhất định thì cha mẹ sẽ biết cách dạy con theo đúng với giai đoạn con đang trải qua. Việc có thể vẽ bằng cảm xúc của chính mình, kể và tái hiện những câu chuyện hoặc sự thật do chính mình tìm ra một cách sinh động qua những bức tranh chính là việc giáo dục và gắn cho trẻ khả năng sinh tồn một cách chân thực nhất.
Sói và Gia vị (Ookami to Koushinryou/Spice and Wolf) là một series light novel đình đám được phát hành vào năm 2006 của tác giả Isuna Hasekura. Sói & Gia vị đã tạo nên một cơn sốt cực lớn khi ở ngay những tập đầu tiên của series, bộ light novel này đã ghi tên mình vào hàng loạt bảng xếp hạng danh giá, cũng như đem lại doanh số bán ấn tượng (năm 2009, Sói & Gia vị được ghi nhận là đã bán được khoảng 3,5 triệu bản).
Ra mắt cùng thời điểm với Cô gái văn chương (Bungaku Shoujo), bộ light novel ăn khách của nữ nhà văn Nomura Mizuki, nhưng trong khi Cô gái văn chương ở thời điểm mới ra mắt (2007) chỉ lọt vào top 8 bàng xếp hạng Kono Light novel ga Sugoi! thì Sói & Gia vị đã chiếm ngôi đầu bảng xếp hạng, và đứng thứ năm trong hai năm liên tiếp sau đó. Cũng trong năm 2007, bảng xếp hạng này đã vinh danh Holo là Nhân vật nữ chính được yêu thích nhất năm.
Nếu như trong tập I của Sói và Gia vị, độc giả đã được làm quen với Lawrence và Holo, đồng hành cùng hai nhân vật chính qua những cuộc mua bán trao đổi tinh vi và những chuyến phiêu lưu đầy hiểm nguy nhưng cũng không kém phần hấp dẫn thì trong tập II này, cuộc phiêu lưu của hai người sẽ được đẩy lên rất nhiều cung bậc cảm xúc, đồng thời những nhân vật mới cũng sẽ xuất hiện. Đó là Norah, một người chăn cừu thành thạo và tốt bụng, đó là Jakob, người mà Lawrence coi như cha mình… Các bạn sẽ cùng Lawrence và Holo trải qua cảm giác bị dồn vào đường cùng, đứng trước bờ vực phá sản và phải từ bỏ nghiệp thương nhân, phải đi van xin từng thương hội để vay bằng được những đồng vàng trong vòng hai ngày ngắn ngủi, phải bất chấp tất cả hiểm nguy mà lao đầu vào một phi vụ bất hợp pháp có thể tước đi tính mạng bất kì lúc nào…
Sói và Gia vị II được đánh giá là một trong những tập hấp dẫn bậc nhất của toàn bộ series, với độ dày lên đến 500 trang. Sách được phát hành toàn quốc vào ngày 29/7/2016 bởi Thaihabooks.
Trích dẫn
“Tôi là người chăn cừu. Ừmm, ngoài chăn cừu tôi còn có thể đuổi sói nữa.”
Vừa nói cô vừa vung cánh tay phải nhỏ xíu và chú chó đen ngay lập tức đứng thẳng.
“Nếu anh chịu thuê tôi, tôi có thể bảo vệ chuyến đi của anh khỏi bầy sói, vậy được không?”
Chú chó sủa lên một tiếng như muốn nhấn mạnh cho lời đề nghị buôn bán vụng về của cô chủ, rồi nhanh chóng lao đi tập hợp bầy cừu đang bắt đầu di chuyển tán loạn.
Mặc dù người ta thường thuê hiệp sĩ hoặc lính đánh thuê khi đi qua những tuyến đường có tình hình trị an không tốt, nhưng chuyện thuê người chăn cừu để bảo vệ khỏi đàn sói thì anh chưa nghe thấy bao giờ. Đúng là nếu anh thử suy nghĩ về nó thì việc bên cạnh có người chăn cừu ưu tú cũng giống như có thêm tai mắt sắc bén để đề phòng lũ sói. Nhưng sở dĩ anh chưa từng nghe chuyện như thế này bao giờ là bởi vì không có người chăn cừu nào đề nghị làm việc này.
Lawrence nhìn chú chó chạy vòng quanh như đang diễn tập bảo vệ đàn cừu khỏi lũ sói, sau đó ánh mắt anh lại quay về cô gái chăn cừu trước mặt.
Sống trong cô độc, cô gái chăn cừu có lẽ không có cơ hội luyện cách cười giả tạo. Bên dưới chiếc mũ trùm đầu, cô mỉm cười gượng gạo.
Lawrence suy nghĩ một lát rồi trả lời.
“Xin đợi cho một chút. Tôi muốn hỏi ý kiến bạn đồng hành.”
“V-Vâng ạ.”
Về phần mình, Lawrence cảm thấy bức bối đến mức sẵn lòng thuê cô gái này vô điều kiện, nhưng nếu thuê thì anh phải trả tiền cho đối phương, và khi dính đến việc trả tiền thì trong đầu người thương nhân không nghĩ đến gì khác ngoài khoản thiệt hơn.
Lawrence bước vội đến sát ghế xà ích, đánh tiếng với Holo – người đang rảnh rỗi ngồi trên đó ngáp dài . Lawrence nghĩ nếu muốn biết một người chăn cừu có khả năng đuổi sói không thì cách tốt nhất là hỏi một con sói.
“Cô nghĩ sao về người chăn cừu đó?”
“Hửm? Hừm…”
Vừa uể oải dụi mắt Holo vừa nhìn về phía người chăn cừu. Lawrence cũng liếc mắt trông theo và thấy cô gái chăn cừu đang ra lệnh cho chú chó, không nhìn về hướng này.
Dường như không phải cô đang khoe kĩ năng của mình, cô chỉ cố gắng không để lũ cừu đi tán loạn khắp nơi.
Lũ cừu có xu hướng thích tự ý tách ra khi dừng lại ăn cỏ hơn là lúc đi bộ cùng đàn.
Sau khi thu ánh mắt về, Holo mở miệng với vẻ cáu kỉnh.
“Tôi dễ thương hơn chớ.”
Chú ngựa hí lên như thể bật cười.
“Không phải ý đó, chuyện kĩ năng kìa.”
“Kĩ năng?”
“Cô thấy cô ấy là người chăn cừu như thế nào? Chỉ có giá trị thuê nếu lành nghề thôi. Cô nghe chuyện rồi mà, nhỉ?”
Holo nhìn người chăn cừu chỉ bằng cái liếc xéo rồi lập tức đưa mắt về và nói với giọng quở trách.
“Chẳng phải anh đã có tôi rồi sao?”
“Điều đó thì tất nhiên. Nhưng sử dụng người chăn cừu để hộ tống khỏi lũ sói chẳng phải là ý tưởng mới sao? Không chừng có thể trở thành một hình thức kinh doanh mới?”
Hiền giả sói Holo có thể biết được người khác có nói dối hay không, và giờ chắc chắn cũng nhận ra những lời Lawrence nói là thật, nhưng cô vẫn hướng ánh mắt ngờ vực về phía anh.
Tuy nhiên, Lawrence sớm nhận ra ẩn ý của Holo.
“Tôi sẽ không bị mê hoặc bởi sắc đẹp của cô ta đâu. Vì cô dễ thương hơn mà.”
Khi anh nhún vai ý hỏi Holo “vậy được chưa?”, thì cô lập tức trả lời ”vừa đủ điểm đậu”. Cách cho điểm của Holo có hơi khắt khe một chút nhưng vì cô đang bật cười vui vẻ nên ắt hẳn đó là lời nói đùa.
“Vậy, kĩ năng thì sao?”
Nghe Lawrence hỏi, khuôn mặt Holo lập tức trở nên căng thẳng.
“Tôi chưa thực sự nhìn thấy cô ta hành động khi có chó sói nên không thể nói được gì, nhưng tôi nghĩ thứ hạng của cô ta nằm đâu đó ở nửa đỉnh trên.”
“Cô nói cụ thể hơn đi.”
“Tôi có thể cướp cừu khỏi cô ta. Nhưng lũ sói thông thường kể cả đi săn theo bầy đi nữa, có lẽ cũng chỉ là đối thủ nhẹ kí với cô ta mà thôi.”
Có thể bạn vốn đã rất hâm mộ thiền sư Thích Nhất Hạnh, có thể bạn chỉ đang có ý định tu tập theo thiền sư, hoặc cũng có thể, bạn mới chỉ đến tên thiền sư ở đâu đó, nhưng dù thế nào, chắc chắn rằng sau cuốn sách này, bạn sẽ khó có thể ngăn mình bị thiền sư cuốn hút.
Thiền sư Thích Nhất Hạnh có một sự hấp dẫn đến kỳ lạ. Mọi phong thái, cử chỉ của thiền sư đều vô cùng giản dị, không khoa trương màu mè nhưng cũng chính vì lẽ đó, lại càng lôi cuốn mọi người đến với thiền sư. Nguyễn Đắc Xuân đã miêu tả, “Sư Ông thời cơm cũng ít và ngủ cũng ít, làm việc lại nhiều thế mà thần sắc lúc nào cũng thanh thoát, đôi mắt trong sáng và thánh thiện, có một lực hút mạnh mẽ, khiến các Phật tử ngồi quanh Sư Ông đều nhìn Sư Ông bằng ánh mắt trìu mến và thương kính. Bảy mươi năm tu học của thầy khiến đạo tâm tỏa ra trên từng bước chân, thanh thản, nhẹ nhàng như lướt mây mỗi khi thiền hành.” Dường như bất kỳ ai có mối liên kết nào với thiền sư, dù là may mắn được trực tiếp gặp thiền sư hay gián tiếp qua những trang sách hoặc phương tiện khác, đều không thể thoát ra được khỏi sự ảnh hưởng của ngài mà chỉ muốn đi mãi theo con đường ngài đã vạch ra. Đó chính là câu chuyện của Tâm Hằng Nguyễn Đắc Xuân sẽ kể cho chúng ta nghe, và cũng có thể đó là câu chuyện của rất nhiều đệ tử khác trên khắp thế giới.
Hy vọng cuốn sách sẽ đem lại nhiều lợi lạc về tri thức cũng như tinh thần cho các bạn độc giả, và nếu có thể, khiến cuộc đời các bạn đi theo một hướng hoàn toàn mới, đầy an lạc và thiện lành.
Cuốn sách như từng bài chia sẻ từ những thực tế nhưng chứa đựng nhiều bài học dạy con sâu sắc. Từng câu chuyện, từng hoàn cảnh quá gần với thực tế. Không những thế những trường hợp trong cuốn sách này rất phổ biến ở Việt Nam, và hầu như các ông bố bà mẹ nào cũng vấp phải. Nhưng không biết do đâu và phải làm cách nào để khắc phục. Và cuốn sách sẽ lý giải.
Con là của báu
HÃY NUÔI CON TRONG TÂM TRẠNG THOẢI MÁI
Ở một số gia đình kiểu mới (thời kỳ sau đại chiến thế giới lần thứ II), trong nhà, mấy cha con đều là độc giả thân thiết của tuần san truyện tranh Shounen Jump. Người cha thường hay dẫn con đến các trung tâm trò chơi điện tử, cho con chơi trò đập thú, còn mình thì say mê với các trò chơi yêu thích. Kết quả là có những trường hợp đứa trẻ gặp phải những tai nạn đáng tiếc khi cha đang mải mê với trò pachinko Ngược lại, nhìn cảnh hai cha con mặc quần áo đôi, dắt tay nhau đi bộ trên phố, tôi lại có cảm giác người cha này đang nuôi con với một tâm trạng thật nhẹ nhàng và thoải mái.
THỜI ĐẠI TRẺ EM LÊN NGÔI
Thật đáng buồn khi tự chúng ta làm khổ mình khi nuôi dạy con cái. Hiện nay, ở Nhật, các bậc phụ huynh cho rằng cứ theo ý mình và kinh nghiệm bản thân cũng có thể nuôi dạy con đâu ra đấy, trong khi điều này gần như là không thể.
TRẺ ĐƯỢC VOI ĐÒI TIÊN
Chúng không biết trân trọng mọi thứ, nói cách khác là không thể thay đổi quan điểm cố hữu của mình để hòa đồng với môi trường xung quanh. Nhiều trẻ hiện nay nhận thức một cách rất phiến diện: khi chơi nếu mình là nhân vật chính thì sẽ chơi rất sôi nổi, hoạt bát; còn nếu rời khỏi vai chính thì ngay lập tức sẽ không chơi nữa.
Con mình là nhất
NHỮNG XÁO TRỘN SINH HOẠT CỦA TRẺ MẪU GIÁO
Hiện nay, các nhà trẻ, trường mẫu giáo đang rơi vào tình trạng có thể gọi là “cuộc chiến nuôi dạy trẻ vô cùng khốc liệt”. Các cô giáo luôn phải đặt dấu hỏi lớn cho những ông bố, bà mẹ: “Rốt cuộc thì nhà trường hay gia đình là người nuôi dạy trẻ?”
Nhiều hiệu trưởng than thở rằng: “Có rất nhiều bậc phụ huynh không cho con ăn sáng trước khi đến lớp”. Từ trước đến nay, chuyện bỏ bữa sáng là đề tài muôn thuở. Các nhà trẻ và trường mẫu giáo thường xuyên phải nhắc nhở các ông bố bà mẹ cho con ăn sáng.
CẦN GÌ PHẢI QUAN TÂM ĐẾN CON NGƯỜI TA
Tôi nghĩ việc chỉ trích, trách móc phiến diện những bậc cha mẹ chạy theo chủ nghĩa “con mình là nhất” cũng không giải quyết được vấn đề gì, bởi dù trong sâu thẳm trái tim mình, các bậc phụ huynh, đặc biệt là các bà mẹ, đều rất chú trọng nguyên tắc nuôi dạy con bằng tấm lòng rộng lượng, nhưng chính họ lại cảm thấy rõ ràng xã hội hiện đại đầy rẫy những cạnh tranh vô cùng khắc nghiệt. Vậy nên, bằng trực giác và bản năng sẵn có, người mẹ cần thật sáng suốt phán đoán xem phải làm gì để con mình có thể “sống sót” trong xã hội bon chen này.
CHA MẸ NUÔI
Tôi nhận thấy trong xã hội hiện đại, phát triển, một vấn đề còn lớn hơn cả việc nuôi dạy con thế nào chính là bản năng sinh sản của con người đang trở nên yếu dần khi mà ai cũng có nhu cầu ăn ngon mặc đẹp.
LÚC NÀO CŨNG NGHĨ ĐẾN CON
Thay Dầu Cho Bộ Máy Doanh Nghiệp
Thay dầu cho bộ máy doanh nghiệp của Giles Johnston là một cuốn sách hướng dẫn hữu ích giúp bạn thực hiện mong muốn trên. Được viết ra từ chính những trải nghiệm của tác giả khi giúp các doanh nghiệp cải thiện tình hình kinh doanh của họ, cuốn sách đặc biệt dành cho những ai có nhiệm vụ vận hành và cải thiện việc phân phối đúng thời hạn - điểm mấu chốt tạo dựng niềm tin trong lòng khách hàng.
Mỗi doanh nghiệp đều gặp phải những vấn đề riêng, nhưng lại có những nhu cầu và giải pháp tương đồng. Nên sau khoảng 5 năm tiến hành các dự án cải tiến cho khách hàng, Giles Johnston bắt đầu nhận thấy một số điểm chung. Tác giả đã tổng hợp và áp dụng những yếu tố chung này một cách “tổng thể” và có kiểm soát hơn, nhờ đó mang lại những kết quả tốt hơn cho các khách hàng sau. Những điểm chung này chính là cơ sở hình thành nên cuốn sách.
Mỗi phần trong cuốn sách gồm nhiều nội dung và luôn kết thúc bằng các Bước hành động. Các phần nội dung không mang tính dập khuôn, mà luôn theo tiêu chí giúp bạn đọc hiểu được nguyên lý của từng phần, sau đó tìm ra cách áp dụng tốt nhất cho doanh nghiệp.
Theo Dấu Chân Phật 2
Cuốn sách này là tập hai. Tập một mở đầu một tường thuật về chuyến hành trình trường thi sáu tháng của hai người Anh, một thầy tu và một cư sĩ, đến những nơi linh thiêng của Phật giáo ở Ấn Độ. Trong chuyến hành hương đi bộ hơn một ngàn cây số này qua một trong những nơi đông dân nhất hành tinh, chúng tôi đã đi khất thực để độ nhật - như ngày xưa chư tăng từng làm - và ngủ dưới sao trời. Tập một đã là chuyến phiêu lưu lý thú. Mặc dù phần hai hành trình vẫn có phần phiêu lưu riêng, và một vài cuộc chạm trán thú vị với động vật hoang dã, nhưng cái mới lạ của nỗ lực đã vơi bớt, nên chúng tôi được đối mặt với nhân tính sâu xa hơn của mình và của người. Vì vậy mà với chúng tôi thì trong hai tường thuật, phần tiếp theo này quý giá hơn.
Bạn không cần phải đọc tập một mới thưởng thức và chia sẻ được những thử thách cam go, niềm vui, và những bài học của chúng tôi ở đây, nhưng có lẽ một chút bối cảnh sẽ làm cho câu chuyện rõ ràng hơn. Ajahn Sucitto không phải thầy trụ trì Tăng viện Chithurst, cũng chẳng phải vị thầy tiếng tăm như ngày nay khi sư phụ của thầy, Ajahn Sumedho, chọn thầy để đáp lại lời mời của Nick đưa một thầy tu theo chuyến hành hương, còn Nick thì vẫn là người phụ trách bảo vệ động vật hoang dã. Chuyến đi bộ đã bắt đầu thật thích hợp tại Lumbini, nơi Đức Phật đản sanh ngay trong biên giới Nepal. Từ đó chúng tôi vượt qua biên giới vào bang Bihar, ngày nay là bang nghèo nhất, đông dân nhất, lạc hậu nhất Ấn Độ nhưng đã từng là trung tâm của nền văn minh Ấn Độ và địa điểm của biết bao sự kiện trong cuộc đời Đức Phật.
Mùa thu năm 1990, khi chúng tôi bắt đầu chuyến hành hương, ban ngày vẫn còn nóng như thiêu đốt, và hầu như chúng tôi dừng chân ở đâu cũng thấy tức thì xuất hiện từng đám người tọc mạch. Chúng tôi thường lặn lội đi tiếp cho đến khi màn đêm buông xuống chỉ để tìm nơi nào đó cho được yên thân, bày một bàn thờ nhỏ để tụng niệm và cố gượng thiền rồi cũng rã rời ngủ thiếp đi. Sau khi lại làm lễ puja rồi thiền khi bình minh vừa rạng, có lẽ chúng tôi sẽ đi được vài cây số nữa rồi trời bắt đầu nóng nực. Đến gần trưa chúng tôi thường vào làng, ngồi xuống đâu đó, chờ một lời mời ăn - mà, kỳ lạ thay, hầu như luôn xuất hiện. Ban đầu, Ajahn Sucitto muốn mỗi ngày chỉ ăn một bữa, nhưng dần dà rồi sự cam go nơi cái chúng tôi đang cố thực hiện đã dẫn đến một đĩa nho nhỏ đậu gà hay ít bánh quy lúc dừng chân buổi sáng trong quán trà. Sự chu cấp và bố thí chúng tôi nhận được dường như thật kỳ diệu - chúng tôi chỉ chịu đói có ba ngày.
Mới đầu thì cái thách thức chủ yếu nằm ở sự gắng gượng của thể xác - duy trì việc đi bộ trong cái nóng ngày này qua ngày khác bằng chế độ dinh dưỡng thiếu hụt và sự kiệt sức vì từng trận kiết lỵ. Những vết đứt nhỏ mưng mủ lên nên dần dà Ajahn Sucitto bị vết thương ở bàn chân, và do thiếu chất đạm nên chúng tôi còn không nghĩ cho thông suốt được nữa là. Rồi những khác biệt về tính cách bắt đầu gây tác hại: Nick theo đuổi những vết tích động vật hoang dã còn lại giữa cả nhân loại ấy, Ajahn Sucitto một lòng với siêu việt thì lại không hứng thú với cảnh vật. Thầy chỉ muốn đi vào nội tâm.
Đến Rajgir, một nơi nghỉ ngơi ưa thích của Đức Phật, chúng tôi đã xuống tận đáy. Trong cánh rừng đích thực đầu tiên chúng tôi tới, chúng tôi bị toán thổ phỉ tay cầm rìu từ rừng xuất hiện trấn lột. Chúng tôi mất gần hết: tiền bạc, hộ chiếu, đồ hạ trại, máy ảnh, thậm chí gần hết áo quần. Tuy nhiên, Ấn Độ vẫn thường như vậy, tai ương đã có khía cạnh nhân từ: sau khi bị lột gần trụi lũi, chúng tôi được lòng quảng đại và từ tâm của người khác khích lệ và tác động sâu xa hơn. Về vật chất thì chúng tôi đã có quần áo cùng trang bị mới và đủ tiền để mua vé xe lửa đi Calcutta, là nơi chúng tôi hy vọng đổi lại hộ chiếu, séc du lịch, và vé máy bay để còn tiếp tục. Nhưng sự mong manh yếu đuối còn khiến chúng tôi khiêm nhường hơn, phơi phới hơn, và tự do hơn. Ấn Độ nện chúng tôi một trận tơi bời và, một cách kỳ lạ nào đó, chúng tôi đã qua được thử thách. Có lẽ phần tiếp theo trong chuyến hành hương, nếu chúng tôi được phép thực hiện, sẽ khác - sáng suốt hơn, từ bi hơn - thậm chí đúng là cung cách cần có của một chuyến hành hương.
Mục lục:
Phần mở đầu
Tháng thứ tư: Bobh Gaya đến Varanasi
Tháng thứ năm: Varanasi đến Lumbini
Tháng thứ sáu: Lumbini đến Kathmandu
Tháng thứ bảy: Núi non
Chú thích
Bảng chú giải thuật ngữ
Nhân vật
Thông tin tác giả:
Ajahn Sucitto sinh năm 1949 tại London. Sau khi học đại học, thầy du hành đến phương Đông, trở thành tỳ kheo ở Thái Lan năm 1976. Từ năm 1978 thầy trở lại Anh làm đệ tử của Ajahn Sumedho. Năm 1992 thầy trở thành trụ trì của Cittivaveka, Tăng viện Chithurst. Hiện thầy hướng dẫn nhiều khóa an cư ở châu Âu và Bắc Mỹ, và dành thời gian viết sách. Turning the Wheel of Truth (Shambhala, 2010) là một trong những cuốn sách nổi tiếng nhất của thầy.
Tiến sĩ Nick Scott sinh năm 1952. Năm 1972 ra trường, ông sang Ấn Độ, ở đó bắt đầu quan tâm đến thiền Phật giáo. Ba năm sau ông về lại Anh và đạt học vị tiến sĩ về Sinh thái học Thực vật. Ông làm việc trong các khu bảo tồn thiên nhiên, và cũng dành nhiều thời gian hướng dẫn thiền tập và viết sách.
Những Điều Tôi Biết Về Kinh Doanh Tôi Học Từ Mẹ Tôi
Đây không phải là cuốn sách kinh doanh phổ biến, bởi trong sách không có câu triết lý nào được đưa ra, cũng không có 'kinh thánh trong kinh doanh' được đúc kết. Tim Knox - tác giả của cuốn sách - chỉ kể về những kinh nghiệm được đúc rút với giọng nói hài hước (đôi khi là mỉa mai). Nhưng không có nghĩa Tim đang nói với bạn rằng: Kinh doanh là một trò đùa, và nó dễ dàng thực hiện. Mà trái lại, sự hài hước đó được nói ra trên một cách nghĩ hoàn toàn nghiêm túc, chân thành.
Mặc dù là một cuốn sách, nhưng cách trò chuyện của tác giả giống như lời tâm tình của một người bạn. Và nhờ đó, đối với bất kỳ ai dấn thân vào thế giới kinh doanh 'lạnh lùng, tàn nhẫn', họ sẽ cảm thấy bớt cô đơn hơn khi cùng được chia sẻ các mối quan tâm chung.
Những điều tôi biết về kinh doanh tôi học từ mẹ tôi là một cuốn sách mang tính ứng dụng cao.
- Dành riêng cho những người đang thực sự khao khát thành công trong kinh doanh, khao khát hiểu biết và mong muốn có cuộc sống tốt hơn thông qua những kinh nghiệm thực tiễn, những câu chuyện hài hước và thú vị đến kinh ngạc.
- Dành riêng cho những người trong nghề kinh doanh muốn vươn lên trở thành nhà lãnh đạo thành công.
- Dành cho những nhà lãnh đạo muốn có những lời khuyên và chỉ dẫn thực tế.
- Dành cho những người muốn tự lực và theo đuổi những ước mơ lớn.
- Dành riêng cho những người biết được rằng những gì đáng có là những gì đã bỏ công sức ra để có được.
- Dành cho những nhà quản lý muốn có một kế hoạch kinh doanh tốt.
Nếu bạn là nhà quản lý, đặc biệt là các doanh nghiệp vừa và nhỏ thì rất nên đọc cuốn sách này!
------Mẹ Tim, bà Gertrude Knox - một người phụ nữ tuyệt vời đã dạy cho con trai nhỏ yêu quý của mình rằng 'Con có thể trở thành bất cứ ai mà con muốn, và con có thể làm bất cứ điều gì mà con muốn làm !'
Tim đã học được từ chính người mẹ tuyệt vời đó rằng, 'Cuộc sống không cản đường một con người với một cái đầu cứng rắn, một bộ xương chăc, một cái miệng thông minh và một trái tim chân thành !'
... 'Đừng bao giờ để cho người khác nói với con rằng con có thể hay không thể làm gì. Và đừng để họ nói rằng con có thể hay không thể trở thành ai đó. Con phải cho họ thấy con có thể làm gì và con sẽ trở thành người mà con muốn'
... 'Sẽ chẳng có ai làm điều đó cho con đâu con trai. Vì thế con phải tự làm điều đó cho mình'.
... 'Để có thể giúp đỡ người khác, anh phải quên những điều anh nghĩ họ muốn nghe mà phải đi thẳng vào những điều anh nghĩ họ cần phải nghe' Larry Winget.
.... 'Thứ quan trọng không phải là thứ bạn mang theo mình mà là thứ bạn đã để lại'
Tôi không có ý nói xấu đâu, nhưng...
Có một số người tìm thấy niềm vui to lớn trong việc mang nỗi đau trải rộng khắp mọi nơi
.... Có một số người thích đắm mình trong sự phiền muộn của bản thân giống như những con lợn đầm mình trong vũng bùn
... Có một số người chỉ cảm thấy hạnh phúc khi họ thực sự đau khổ, hay khi họ khiến tất cả những người xung quanh đau khổ như mình.
... Có một số người chỉ nhận ra rằng, họ hạnh phúc khi họ làm mọi thứ trong khả năng để khiến cho chính bản thân gặp bất hạnh.
... Có một số người tự đày đọa chính mình. Rồi họ cứ ngồi đó và tự hỏi tại sao họ lại luôn luôn thất bại.
... Có một số người sẽ mang xuống huyệt những lời phàn nàn rằng cuộc sống đã khiến họ khốn đốn. Đó là những người trên mộ của mình sẽ khắc trên mộ mình những câu kiểu: 'Tôi đã biết thế nào chuyện này cũng xảy ra mà' hay 'Hãy nhìn xem cuộc sống đã làm gì với tôi này!'
... Có một số người sẽ chết một cái chết cay đắng trong khi chờ một con thuyền đến và cơ hội đến gõ cửa nhà mình'
Bạn thành công trong cuộc sống cá nhân khi những người thân yêu nhất của bạn hạnh phúc, khỏe mạnh và cùng chung sống hòa thuận.
... Bạn thành công trong cuộc sống cá nhân khi mọi người yêu quý bạn k phải vì số tiền mà bạn có mà bởi vì chính con người bạn.
... Bạn thành công trong cuộc sống cá nhânkhi bạn nghĩ đến ng khác trước khi bạn nghĩ đến bản thân mình
...Bạn thành công trong cuộc sống khi bạn thấy vui khi cho đi nhiều hơn là khi nhận
...Bạn thành công trong cuộc sống khi bạn có được sự kính trọng và tình yêu của những người bạn kính trọng và yêu thương.
Hiện nay, các nước đang phát triển phải chịu sức ép lớn từ các nước đã phát triển cũng như từ việc thiết lập chính sách phát triển quốc tế do chính các nước đã phát triển kiểm soát trong việc áp dụng những “chính sách tốt” và “thiết chế tốt” nhằm đẩy nhanh tốc độ phát triển kinh tế của những quốc gia này[1]. Theo chương trình nghị sự này, “những chính sách tốt” là những chính sách được người ta soạn cho nhiều quốc gia dưới tên gọi: đồng thuận Washington, bao gồm chính sách kinh tế vĩ mô giới hạn, tự do hoá thương mại và đầu tư quốc tế, tư nhân hoá và giảm bớt sự can thiệp của nhà nước.[2] “Những thiết chế tốt” về cơ bản chính là những thiết chế của các quốc gia phát triển, đặc biệt là các quốc gia Anglo-America, trong đó có: chế độ dân chủ, bộ máy hành chính tốt, bộ máy tư pháp độc lập, quyền sở hữu tư nhân (bao gồm cả quyền sở hữu trí tuệ) được bảo vệ một cách chắc chắn; và các thiết chế tài chính cũng như quản trị công (trong đó có ngân hàng trung ương độc lập về mặt chính trị) phải minh bạch và hướng theo thị trường.
Như chúng ta sẽ thấy trong các chương sau của tác phẩm này, đã có những thảo luận sôi nổi về việc các chính sách và thiết chế được đề nghị có thích hợp với các nước đang phát triển hiện nay hay không. Tuy nhiên, điều ngạc nhiên là, nhiều người phê bình, tức là những người nghi ngờ về khả năng ứng dụng của các khuyến nghị này vẫn tin rằng các chính sách và thiết chế “tốt” đó đã được các quốc gia đã phát triển áp dụng khi những nước này còn đang phát triển.
Theo Phật giáo Nguyên thủy, trong dời người, chúng ta tối đa được xuất gia 7 lần. Tôi đã sử dùng gần 1 phần 3 số đó. Lần đầu tôi xuất giao gieo duyên với thiền sư nổi tiếng người Ashin Tejaniya, Viện trưởng thiền viện Shwe Oo Min Dhammasukha, Yangon. Myanmar. Còn lấn thứ 2 với Hòa thượng Thích Huyền Diệu tại đất Phật Bồ Đề Đạo Tràng, Ấn Độ và Lâm Tỳ Ni, Nepal.
Trong lần xuất gia thứ nhất, chúng tôi có 3 anh em. Trong lần thứ 2 xuất gia, chúng tôi có 8 huynh đệ. Và người hướng dẫn chúng tôi đắp y vàng, hàng ngày cùng chúng tôi 4 giờ sáng tụng kinh lễ Phật trên chánh điện, chỉ bảo chúng tôi oai nghi của người xuất gia không ai khác chính là sư bà Thích Nữ Giác Liên. Những trải nghiệm khó quên của 8 ngày xuất gia nơi đất Phật chắc sẽ in đậm mãi trong tâm trí tôi trong nhiều kiếp.
Thế rồi tôi nhận điện thoại. Sư bà Thích Nữ Giác Liên từ Ấn Độ về Việt Nam. Thế rồi chúng tôi lại được đón sư bà ở Thủ đô Hà Nội. Vừa mừng vừa tủi. Vừa vui vừa thẹn thùng. Nhớ về 8 ngày quý giá khi được đắp lên mình tấm y vàng và sống phạm hạnh của người con Phật xuất gia tại chính thánh địa Ấn Độ và Nepal.
Thế rồi Sư bà Thích Nữ Giác Liên cho biết vừa hoàn thành 3 tác phẩm mới “Như thế nào là giả thoát”, “Bờ giải thoát”, “Thắp sáng đèn chơn lý”. Tôi được sư bà tặng cho bản đánh máy cả 3 cuốn sách này. Tôi đã đọc ngấu nghiến cả đêm. Sau đó đọc lại thật chậm. Để rồi ngồi viết nên những dòng chữ này.
Tôi muốn nói về tác phẩm “Thắp sáng đèn chơn lý”.
May mắn vô cùng khi Đức Phật đã tìm ra chân lý. Thái tử Tất Đạt Đa cũng là ngươi bình thường như bạn và tôi và bao chúng sinh trong cõi ta bà này nhưng ngài đã quyết từ bỏ tất cả, quyết ra đi tìm chân lý. Và ngài đã tìm thấy. Ngày tìm thấy cách dây 26 thế kỷ.
Suốt 26 thế kỷ nay, đèn chân lý đang cháy, đang tỏa sáng. Chiếc đèn thần kỳ diệu này cháy được là nhờ 4 chúng: tăng, ni, cận sự nam và cận sự nữ. Đèn chân lý đã có sẵn, vậy thì sao không biết thắp. Bổn phận của chúng ta, những người con Phật phải thắp sáng đèn chân lý này.
Mỗi chúng ta thắp sáng bằng từ bi và trí tuệ, bằng tứ diệu đế, bằng bát chánh đạo, bằng thập nhị nhân duyên, bằng 37 phẩm trợ đạo. Chúng ta thắp sáng mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây. Chúng ta nhắc nhau thắp đèn. Không có đèn, tối như đêm, dày như đất biết đường nào mà lội, biết lối nào mà đi!
Trong tác phẩm “Thắp sáng đèn chơn lý” sư bà Thích Nữ Giác Liên đã rất tài tình thắp sáng đèn bằng trải nghiệm mấy chục năm tu tập của chính mình. Sư bà có 2 dòng máu Việt Ấn này có những tài năng quá đặc biệt, có số phận và cuộc đời cũng rất khác lạ. Tôi biết về Sư bà từ lâu nên có cảm giác vừa xa vừa gần, vừa thấy sư bà như bên cạnh mình như 1 ngươi mẹ nhưng cs khi lại thấy như tận trên mây cao – Phật cũng gần mình mà rất xa mình mà. Khi tôi tu tốt, sư bà rất gần. Khi tôi tu kém, sư bà ở mãi trên mây!
Tác phẩm “Thắp sáng đèn chơn lý” được sư bà Thích Nữ Giác Liên thể hiện bằng thơ. Tài tình thay. Thơ thì dễ đọc, dễ ngâm, dễ vào lòng người hơn văn. Thơ thì ngắn hơn và hợp với số đông chúng sinh hơn.
Tôi thuộc lòng nhiều bài thơ trong “Thắp sáng đèn chơn lý”. Ví như bài “Sáu cửa gài then”. Này nhé. “Thiền thất cài then; Sáu cửa lặng yên; Bồ đề rô nở; Quả giác tròn duyên”. Hay bài “Vào nhà Như Lai” rất hay và cũng như một bài kệ, một bài hướng dẫn tu rất ngắn, dễ hiểu và dễ thực hành. Này nhé. “Ai muốn vào cửa Phật. Giữ thân ý trang nghiêm. Lợi danh như bọt biển. Chưa thành Phật cũng nên Tiên”.
Tôi rất vui mừng, rất hạnh phúc khi “Thắp sáng đèn chơn lý” được xuất bản. Như vậy, cùng với “Đường về xứ Phật” 4 tác phẩm của Sư bà Thích Nữ Giác Liên giúp mỗi chúng ta có cẩm nang tu tập. Tôi thiết nghĩ, nếu bạn thực sự ứng dụng những gì sư bà hướng dẫn ở đây, chắc chắn sẽ có những bước đi vững chắc trong con đường tiến tới bờ giải thoát của mình.
Ngay từ những ngày đầu tiên tìm hiểu về Phật pháp và bước chân vào con đường tu học, tôi đã có một niềm tin mạnh mẽ rằng: Tôi sẽ tìm cho mình được một lối sống thiện lành và một phương pháp thanh tịnh tâm trí. Vì đối với tôi, đạo Phật là một đạo sống chứ không phải là một môn học siêu hình, phương pháp của Ngài là phương pháp thực tiễn, không phải là phương pháp trừu tượng, suy tưởng. Và từ đó, tôi thực hành Phật pháp với một niềm tin như vậy! Tôi hiểu rằng không thể dễ dàng thoát khỏi mọi khổ đau, tìm được hạnh phúc và mong cầu giải thoát chỉ đơn giản bằng sự cầu nguyện hay thực hành các nghi lễ. Đức Phật đã từng nói: “tâm trí là kẻ tiên phong trong tất cả các trạng thái tinh thần”, bất cứ chúng ta làm gì, việc đó bắt đầu nơi trí óc của chúng ta, vì vậy để ngăn chặn không cho những tư tưởng tội lỗi nổi lên trong đầu óc thì chúng ta chỉ cần làm điều thiện. Trong cõi ta bà này có quá nhiều khổ đau và sự ràng buộc, nhưng tôi vui mừng và tin tưởng rằng những gì tôi đang tu học và thực hành Phật pháp hôm nay đang là những mầm ươm giải thoát.
Có lẻ, ở nhiều kiếp xa xưa trước, tôi cũng đã có may mắn biết đến Phật pháp nên kiếp này tôi có phước lành được gặp nhiều quý Thầy, quý Sư cô. Cách đây không lâu, tôi được gặp Ni Sư Thích Nữ Giác Liên, được đảnh lê Thầy, được trò chuyện cùng Thầy, được Thầy chia sẻ rất nhiều về cuộc đời và con đường tu học của Người, tâm trí tôi như bừng sáng và niềm tin vào Phật pháp càng trỗi dậy mãnh liệt trong tôi. Ni Sư Thích Nữ Giác Liên – một con người đặc biệt, mang trong mình hai dòng máu Ấn – Việt, một người Thầy tuyệt vời, những lời tâm sự thật gần gũi, những lời dậy bảo rất đỗi bình dị nhưng thật sâu sắc. Đặc biệt, tôi và một vài đồng nghiệp của tôi còn được thưởng thức món bún riêu chay do Thầy trực tiếp nấu. Chia tay Thầy rồi, nhưng nụ cười hiền hậu, giọng nói nhẹ nhàng, lời pháp thâm sâu và những lời đạo ca thanh thoát vẫn làm rung động tâm hồn tôi.
Trước khi chia tay, Thầy không quên trao cho tôi tập bản thảo mang tên “Bờ giải thoát” mà chính Ni Sư là tác giả. Tôi đã bị hẫp dẫn ngay bởi tiêu đề của tập thơ – Bờ giải thoát – chính là bến bờ mà tôi và nhiều người trong chúng ta đang tìm cầu.
Đây là một tập thơ rất có giá trị được viết bởi một tu sỹ có tâm. Mỗi câu thơ, từng con chữ như nhắc nhở chúng ta, hướng dẫn chúng ta tu tập. Ngay các tiêu đề cũng là những lời huấn thị, những lời dạy bảo và chúng ta chỉ việc “y giáo phụng hành"
Thật ra, từ trước đến nay tôi hay nghe pháp thoại, nghe nhạc thiên, rồi đọc sách, tụng kinh để lấy đó làm cốt lõi, làm đường đi để tu tập. Lần đầu tiên tôi đọc thơ và dùng thơ làm hành trang tu tập. Tôi làm nghề tài chính kế toán nên khá xa lạ với thơ và hình như thấy thơ có gì đó không thật, … ảo là khác. Nhưng thơ của Ni sư Thích Nữ Giác Liên rất khác. Thơ của Ni sư là những lời dạy. Thơ của Thầy là hướng đạo, là khuyến tu.
Tôi đọc rất kỹ 2 bài gần cuối là “Một đóa hồng liên” và cứ thấy quanh mình 1 đóa hoa sen hồng rất đẹp đang dâng lên cúng Phật. Hoa sen là biểu tượng của Đạo Phật. Sen hồng là biểu tượng của Việt Nam. Tôi ước mong ai ai trong số 90 triệu dân Việt Nam cũng may mắn biết đến Phật Pháp như tôi. Để cùng dâng đóa sen hồng thơm ngát lên chư Phật và chư Bồ Tát mười phương.
Tôi đọc lại thêm 1 lần nữa bài “Hoa ngát hương”. Tôi nguyện hương lòng, hương tâm của tôi và mọi bạn bè người thân bay đến mười phương chư Phật, chư Bồ tát mười phương. Tôi như thấy mình là 1 cây hương, 1 bông sen đang tỏa hương thơm ngát.
Tôi nhất định sẽ tặng tác phẩm quý giá này đến người thân và bạn bè của tôi. Tôi nguyện mong những lời chỉ dạy của Ni sư Thích Nữ Giác Liên trong tác phâm quý này đến tay thật nhiều độc giả.
Tác giả:
Thích nữ Giác Liên còn có tên gọi Fatima – cái tên được cha mẹ đặt để tri ân Thánh Fatima về sự có mặt của Ni sư trên cõi đời. Fatima có cha tên Abdul Hamed (con trai của Đại sứ Ấn Độ Imarhim), bà nội là người Pháp, bà ngoại là người Trung Hoa.
Hamed đã bất chất luật lệ của người Ấn (không lấy vợ ngoại tộc) để đến và cưới một người phụ nữ có nguồn gốc Trung Hoa được sinh tại Việt Nam, sau đó hai người đã phải chịu cảnh ly tan do gia đình áp đặt. 7 tuổi, Fatima đã phải chịu cảnh lìa xa cha, cùng mẹ trốn sự truy tìm của ông nội khắp nơi, cuộc sống thiếu thốn, cực khổ trăm bể.
Sách kỹ năng sống, Sách nuôi dạy con, Sách tiểu sử hồi ký, Sách nữ công gia chánh, Sách học tiếng hàn, Sách thiếu nhi