Xuân Hinh - Kẻ Chọc Cười Dân Dã
Suốt một thời gian dài, không ít lần tôi nhận được lời đề nghị cho ra đời một cuốn sách về bản thân mình. Tôi cũng từng suy nghĩ về điều đó nhưng cuối cùng đều từ chối. Viết một cuốn sách là công việc không đơn giản, nhất là sách về chính cuộc đời mình.
Tôi từng nghe ở đâu đó rằng, cuộc đời của một con người từ khi sinh ra, đến khi về già rồi chết đi, giống như một cuốn tiểu thuyết vậy. Đó là một hành trình có đầy đủ mọi cung bậc cảm xúc, có cao trào được tạo nên từ những nhân vật chính diện và phản diện, có ân oán, có tình yêu… Không ai có thể sống, làm việc suốt cả cuộc đời mà chỉ đơn độc một mình, không liên quan tới người khác. Và tôi - một người làm nghệ thuật - thì tất nhiên sẽ có một cuộc đời được bao quanh bởi hàng ngàn, hàng triệu nhân tố.
Mình viết như thế nào cho phải? Bởi, có chọn kể theo cách nào thì cũng sẽ ít nhiều liên quan tới người khác; mà những người có liên quan ấy, hầu hết lại là người của công chúng, giống như tôi. Họ có thoải mái đón nhận câu chuyện được kể ra từ góc nhìn của tôi hay không? Nhất là khi tôi luôn thích sự thẳng thắn, thành thật - điều không chỉ là tính cách mà còn là quan điểm sống của tôi.
Là một nghệ sĩ, tôi muốn được công chúng biết và quan tâm đến mình qua những tác phẩm nghệ thuật mà tôi đã và đang cống hiến. Tôi không muốn lôi kéo sự quan tâm của công chúng bằng những chuyện riêng phía ngoài sân khấu. Tôi tin những nghệ sĩ khác cũng cùng quan điểm này. Có nghĩa, câu chuyện tôi chọn kể, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến đồng nghiệp, bạn bè tôi theo cách không chắc khiến họ thoải mái. Đây có lẽ là lý do lớn nhất khiến tôi chần chừ mãi việc bắt đầu viết một cuốn sách về cuộc đời mình.
Vài năm gần đây, tôi bắt đầu chủ động giảm bớt cường độ công việc, nhận ít lời mời hợp tác hơn, ít tham gia các hoạt động biểu diễn hơn. Nhịp sống của tôi chậm lại. Và, tôi có nhiều thời gian để suy ngẫm, về hành trình mình đã đi suốt mấy mươi năm qua, về việc bắt tay thực hiện những dự định đã ấp ủ từ lâu - những dự định mà dù thuộc lĩnh vực, hoạt động nào, cũng không nằm ngoài ý niệm vẫn luôn thường trực trong tâm trí tôi: Làm sao để trao truyền nghệ thuật dân tộc tới thế hệ trẻ. Tham vọng của tôi không dừng lại ở việc thổi lớn lên tình yêu dành cho văn hóa dân tộc trong lòng các bạn trẻ mà là có thể đào tạo được một thế hệ kế thừa đủ quan tâm, đủ yêu thích, đủ khả năng phát triển và truyền bá văn hóa dân tộc cho hậu thế.
Tôi là một nghệ sĩ, cũng là một người đàn ông bình thường, là một người con, người anh, người em, người chồng, người cha. Vậy nên, với tôi, thành công lớn nhất của một người đàn ông, ngoài sự nghiệp có thể khiến ta ngẩng cao đầu khi nhắc đến, còn là việc có một gia đình hạnh phúc. Con cái khôn lớn, ngoan ngoãn, thành đạt; bố mẹ, anh em hòa thuận, thương yêu nhau. Cho tới thời điểm hiện tại, tôi tự thấy cuộc sống của mình hạnh phúc, viên mãn với “tác phẩm” thành công nhất của cuộc đời chính là hai đứa con. Con cái là thế hệ kế thừa, không phải chỉ để tôi trao truyền tình yêu văn hóa dân gian mà còn cho tôi cơ hội như những người làm cha khác, được chỉ dẫn cho con về thái độ sống với người, với đời sao cho đúng luân thường đạo lý.
Thế rồi vào một ngày nắng như đổ lửa giữa mùa hè 2024, một lần nữa, lời đề nghị viết một cuốn sách về tôi lại đến. Như trên đã chia sẻ, khi giảm bớt áp lực công việc, tôi có nhiều thời gian cho chính mình. Và, tôi bắt đầu cẩn thận suy nghĩ về lời đề nghị này. Viết như thế nào? Viết những gì? Những điều tôi muốn kể liệu có ảnh hưởng đến người khác không?... Những suy nghĩ ấy đưa tâm trí của tôi trở lại với trạng thái bận rộn, hệt như những ngày còn đủ sức trẻ để nhận lời tham gia nhiều chương trình. Sự bận rộn này rất tích cực và thú vị, nhưng tôi vẫn chưa đi đến quyết định cuối cùng là có gật đầu hay không.
Cho tới khi cơn bão số 3 ập đến. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, mọi thứ xung quanh tôi tan hoang, những tin tức đau lòng về thiệt hại của đồng bào dồn dập khắp nơi. Mọi thứ diễn biến quá nhanh, theo cách không thể lường trước được. Hoặc có thể vì không quen lường đến những việc đau thương nên chúng ta dễ rơi vào trạng thái sững sờ, bàng hoàng khi những thứ tươi đẹp mới đó mà tan tành cả! Sự thật là những thứ chúng ta từng cho rằng sẽ tồn tại vĩnh cửu lại có thể biến mất chỉ sau một lần chợp mắt.
Vậy thứ gì mới có thể ở lại lâu dài, bền bỉ? Đây chính là câu hỏi đưa tôi đến gần hơn với quyết định để lại một cuốn sách. Không phải cuốn sách kể lể dài dòng về cuộc đời tôi, mà là những ghi chép, suy tư nhằm tôn vinh giá trị văn hóa dân tộc, để bảo lưu và gìn giữ, để công chúng hiểu và trân quý những di sản của cha ông. Thêm một điều nữa, khi cơn bão qua đi, tôi bước vào khu vườn của Bảo tàng Đạo Mẫu - công trình là tâm huyết của cả cuộc đời tôi tích lũy lại - tự mình quét từng chiếc lá, nhặt từng cành cây gãy, cảm thấy lạ kỳ vì cả khu vườn rộng lớn không có một cây nào bị bật gốc. Hình ảnh khu vườn với những gốc cây kiên cường, vững vàng khiến tôi suy ngẫm rất nhiều, thậm chí, có cả một chút tâm linh giữa dòng suy nghĩ ấy: Phải chăng, sự vững chãi ấy được tạo thành từ sức mạnh của sự liên kết, sự hài hòa hợp lý giữa con người với thiên nhiên!
Đó chính là lúc tôi quyết định gật đầu đồng ý cho ra đời cuốn sách này. Khi đã đủ duyên thì mọi việc ắt sẽ tới!
Cuốn sách này sẽ không giống như bất kỳ cuốn hồi ký nào khác bạn từng đọc. Không có thông tin đời tư bí mật gì của Xuân Hinh ở đây cả. Hoặc, nếu bạn muốn từ những câu chuyện tôi kể để nuôi lớn sự tò mò về đời tư của nghệ sĩ này, nghệ sĩ kia, hay những vụ bê bối trong giới giải trí thì có lẽ bạn sẽ thất vọng. Từ đầu tôi đã nói về những mong muốn mà tôi ấp ủ từ rất lâu, đó là trao truyền lại tình yêu, nguồn cảm hứng về văn hóa dân gian cho thế hệ trẻ. Thế nên, quyển sách này hay những hoạt động nghệ thuật của tôi về sau, đều là để phục vụ cho nỗi niềm đau đáu ấy.
Hy vọng rằng, thông qua cuộc đời, hành trình làm nghệ thuật của tôi được kể lại trong cuốn sách này, độc giả sẽ thêm hiểu và yêu văn hóa dân tộc hơn. Và với những đồng nghiệp trẻ hoặc những người muốn chinh phục nghệ thuật truyền thống, thông qua cuốn sách này sẽ có thêm động lực, kinh nghiệm để vững bước trên con đường theo đuổi đam mê, vượt qua những cám dỗ nhất thời để đạt tới đỉnh cao sự nghiệp.
Với một nghệ sĩ chân chính, để đi trên con đường nghệ thuật đầy chông gai này, bên cạnh tài năng thiên phú thì không thể thiếu quá trình trau dồi, học hỏi, khổ luyện. Đam mê đi cùng với tri thức và tư duy nghệ thuật nhạy bén thì chắc chắn sẽ thành công. Nên, tôi muốn gửi gắm vào cuốn sách này nhiệt huyết được truyền cảm hứng tới những người trẻ đã, đang và sẽ dấn thân trên con đường nghệ thuật dân tộc, hy vọng sẽ giúp các bạn vững tin với lựa chọn của chính mình.
Tôi cũng kỳ vọng rằng, cuốn sách này sẽ mang tới cho bạn cái nhìn toàn diện, chân thực về một Xuân Hinh trong cuộc sống đời thường và nghệ thuật. Vì cuốn sách chính là món quà Xuân Hinh muốn gửi tới những người đã yêu mến, dõi theo Xuân Hinh trong suốt hành trình hơn bốn mươi năm hoạt động nghệ thuật đã qua. Đó là một lời cảm ơn. Bởi nếu không có khán giả thương yêu gần năm thập kỷ qua, thì đã không có một Xuân Hinh là “kẻ chọc cười dân dã” trong nghề, trong đời. Quả thật, không có sự lưu giữ nào, không có sự truyền thông, quảng bá nào lớn lao, nhanh chóng và bền vững bằng sự lưu truyền từ chính công chúng.
Và trên hết, đến cuối cùng, vẫn là câu nói ở trên, với Xuân Hinh, là nghệ sĩ thì phải có được những tác phẩm để lại cho cuộc đời và tác phẩm đó phải có tác động đến xã hội!
Xuân Hinh - Kẻ Chọc Cười Dân Dã
Suốt một thời gian dài, không ít lần tôi nhận được lời đề nghị cho ra đời một cuốn sách về bản thân mình. Tôi cũng từng suy nghĩ về điều đó nhưng cuối cùng đều từ chối. Viết một cuốn sách là công việc không đơn giản, nhất là sách về chính cuộc đời mình.
Tôi từng nghe ở đâu đó rằng, cuộc đời của một con người từ khi sinh ra, đến khi về già rồi chết đi, giống như một cuốn tiểu thuyết vậy. Đó là một hành trình có đầy đủ mọi cung bậc cảm xúc, có cao trào được tạo nên từ những nhân vật chính diện và phản diện, có ân oán, có tình yêu… Không ai có thể sống, làm việc suốt cả cuộc đời mà chỉ đơn độc một mình, không liên quan tới người khác. Và tôi - một người làm nghệ thuật - thì tất nhiên sẽ có một cuộc đời được bao quanh bởi hàng ngàn, hàng triệu nhân tố.
Mình viết như thế nào cho phải? Bởi, có chọn kể theo cách nào thì cũng sẽ ít nhiều liên quan tới người khác; mà những người có liên quan ấy, hầu hết lại là người của công chúng, giống như tôi. Họ có thoải mái đón nhận câu chuyện được kể ra từ góc nhìn của tôi hay không? Nhất là khi tôi luôn thích sự thẳng thắn, thành thật - điều không chỉ là tính cách mà còn là quan điểm sống của tôi.
Là một nghệ sĩ, tôi muốn được công chúng biết và quan tâm đến mình qua những tác phẩm nghệ thuật mà tôi đã và đang cống hiến. Tôi không muốn lôi kéo sự quan tâm của công chúng bằng những chuyện riêng phía ngoài sân khấu. Tôi tin những nghệ sĩ khác cũng cùng quan điểm này. Có nghĩa, câu chuyện tôi chọn kể, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến đồng nghiệp, bạn bè tôi theo cách không chắc khiến họ thoải mái. Đây có lẽ là lý do lớn nhất khiến tôi chần chừ mãi việc bắt đầu viết một cuốn sách về cuộc đời mình.
Vài năm gần đây, tôi bắt đầu chủ động giảm bớt cường độ công việc, nhận ít lời mời hợp tác hơn, ít tham gia các hoạt động biểu diễn hơn. Nhịp sống của tôi chậm lại. Và, tôi có nhiều thời gian để suy ngẫm, về hành trình mình đã đi suốt mấy mươi năm qua, về việc bắt tay thực hiện những dự định đã ấp ủ từ lâu - những dự định mà dù thuộc lĩnh vực, hoạt động nào, cũng không nằm ngoài ý niệm vẫn luôn thường trực trong tâm trí tôi: Làm sao để trao truyền nghệ thuật dân tộc tới thế hệ trẻ. Tham vọng của tôi không dừng lại ở việc thổi lớn lên tình yêu dành cho văn hóa dân tộc trong lòng các bạn trẻ mà là có thể đào tạo được một thế hệ kế thừa đủ quan tâm, đủ yêu thích, đủ khả năng phát triển và truyền bá văn hóa dân tộc cho hậu thế.
Tôi là một nghệ sĩ, cũng là một người đàn ông bình thường, là một người con, người anh, người em, người chồng, người cha. Vậy nên, với tôi, thành công lớn nhất của một người đàn ông, ngoài sự nghiệp có thể khiến ta ngẩng cao đầu khi nhắc đến, còn là việc có một gia đình hạnh phúc. Con cái khôn lớn, ngoan ngoãn, thành đạt; bố mẹ, anh em hòa thuận, thương yêu nhau. Cho tới thời điểm hiện tại, tôi tự thấy cuộc sống của mình hạnh phúc, viên mãn với “tác phẩm” thành công nhất của cuộc đời chính là hai đứa con. Con cái là thế hệ kế thừa, không phải chỉ để tôi trao truyền tình yêu văn hóa dân gian mà còn cho tôi cơ hội như những người làm cha khác, được chỉ dẫn cho con về thái độ sống với người, với đời sao cho đúng luân thường đạo lý.
Thế rồi vào một ngày nắng như đổ lửa giữa mùa hè 2024, một lần nữa, lời đề nghị viết một cuốn sách về tôi lại đến. Như trên đã chia sẻ, khi giảm bớt áp lực công việc, tôi có nhiều thời gian cho chính mình. Và, tôi bắt đầu cẩn thận suy nghĩ về lời đề nghị này. Viết như thế nào? Viết những gì? Những điều tôi muốn kể liệu có ảnh hưởng đến người khác không?... Những suy nghĩ ấy đưa tâm trí của tôi trở lại với trạng thái bận rộn, hệt như những ngày còn đủ sức trẻ để nhận lời tham gia nhiều chương trình. Sự bận rộn này rất tích cực và thú vị, nhưng tôi vẫn chưa đi đến quyết định cuối cùng là có gật đầu hay không.
Cho tới khi cơn bão số 3 ập đến. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, mọi thứ xung quanh tôi tan hoang, những tin tức đau lòng về thiệt hại của đồng bào dồn dập khắp nơi. Mọi thứ diễn biến quá nhanh, theo cách không thể lường trước được. Hoặc có thể vì không quen lường đến những việc đau thương nên chúng ta dễ rơi vào trạng thái sững sờ, bàng hoàng khi những thứ tươi đẹp mới đó mà tan tành cả! Sự thật là những thứ chúng ta từng cho rằng sẽ tồn tại vĩnh cửu lại có thể biến mất chỉ sau một lần chợp mắt.
Vậy thứ gì mới có thể ở lại lâu dài, bền bỉ? Đây chính là câu hỏi đưa tôi đến gần hơn với quyết định để lại một cuốn sách. Không phải cuốn sách kể lể dài dòng về cuộc đời tôi, mà là những ghi chép, suy tư nhằm tôn vinh giá trị văn hóa dân tộc, để bảo lưu và gìn giữ, để công chúng hiểu và trân quý những di sản của cha ông. Thêm một điều nữa, khi cơn bão qua đi, tôi bước vào khu vườn của Bảo tàng Đạo Mẫu - công trình là tâm huyết của cả cuộc đời tôi tích lũy lại - tự mình quét từng chiếc lá, nhặt từng cành cây gãy, cảm thấy lạ kỳ vì cả khu vườn rộng lớn không có một cây nào bị bật gốc. Hình ảnh khu vườn với những gốc cây kiên cường, vững vàng khiến tôi suy ngẫm rất nhiều, thậm chí, có cả một chút tâm linh giữa dòng suy nghĩ ấy: Phải chăng, sự vững chãi ấy được tạo thành từ sức mạnh của sự liên kết, sự hài hòa hợp lý giữa con người với thiên nhiên!
Đó chính là lúc tôi quyết định gật đầu đồng ý cho ra đời cuốn sách này. Khi đã đủ duyên thì mọi việc ắt sẽ tới!
Cuốn sách này sẽ không giống như bất kỳ cuốn hồi ký nào khác bạn từng đọc. Không có thông tin đời tư bí mật gì của Xuân Hinh ở đây cả. Hoặc, nếu bạn muốn từ những câu chuyện tôi kể để nuôi lớn sự tò mò về đời tư của nghệ sĩ này, nghệ sĩ kia, hay những vụ bê bối trong giới giải trí thì có lẽ bạn sẽ thất vọng. Từ đầu tôi đã nói về những mong muốn mà tôi ấp ủ từ rất lâu, đó là trao truyền lại tình yêu, nguồn cảm hứng về văn hóa dân gian cho thế hệ trẻ. Thế nên, quyển sách này hay những hoạt động nghệ thuật của tôi về sau, đều là để phục vụ cho nỗi niềm đau đáu ấy.
Hy vọng rằng, thông qua cuộc đời, hành trình làm nghệ thuật của tôi được kể lại trong cuốn sách này, độc giả sẽ thêm hiểu và yêu văn hóa dân tộc hơn. Và với những đồng nghiệp trẻ hoặc những người muốn chinh phục nghệ thuật truyền thống, thông qua cuốn sách này sẽ có thêm động lực, kinh nghiệm để vững bước trên con đường theo đuổi đam mê, vượt qua những cám dỗ nhất thời để đạt tới đỉnh cao sự nghiệp.
Với một nghệ sĩ chân chính, để đi trên con đường nghệ thuật đầy chông gai này, bên cạnh tài năng thiên phú thì không thể thiếu quá trình trau dồi, học hỏi, khổ luyện. Đam mê đi cùng với tri thức và tư duy nghệ thuật nhạy bén thì chắc chắn sẽ thành công. Nên, tôi muốn gửi gắm vào cuốn sách này nhiệt huyết được truyền cảm hứng tới những người trẻ đã, đang và sẽ dấn thân trên con đường nghệ thuật dân tộc, hy vọng sẽ giúp các bạn vững tin với lựa chọn của chính mình.
Tôi cũng kỳ vọng rằng, cuốn sách này sẽ mang tới cho bạn cái nhìn toàn diện, chân thực về một Xuân Hinh trong cuộc sống đời thường và nghệ thuật. Vì cuốn sách chính là món quà Xuân Hinh muốn gửi tới những người đã yêu mến, dõi theo Xuân Hinh trong suốt hành trình hơn bốn mươi năm hoạt động nghệ thuật đã qua. Đó là một lời cảm ơn. Bởi nếu không có khán giả thương yêu gần năm thập kỷ qua, thì đã không có một Xuân Hinh là “kẻ chọc cười dân dã” trong nghề, trong đời. Quả thật, không có sự lưu giữ nào, không có sự truyền thông, quảng bá nào lớn lao, nhanh chóng và bền vững bằng sự lưu truyền từ chính công chúng.
Và trên hết, đến cuối cùng, vẫn là câu nói ở trên, với Xuân Hinh, là nghệ sĩ thì phải có được những tác phẩm để lại cho cuộc đời và tác phẩm đó phải có tác động đến xã hội!
Bóng Đá A-Bờ-Cờ
Ngày xửa ngày xưa, khi loài người còn sống trong các bộ lạc, người ta đã bắt đầu biết đến một môn thể thao (ngày ấy chưa gọi như thế) với trung tâm là một vật gì đó hình tròn. Có thể là một quả... dừa, quả bưởi, bàng quang động vật...
Một trong những hình thức sơ khai nhất của bóng đá là Cuju, được chơi vào khoảng thế kỷ thứ 2 và thứ 3 trước Công nguyên trong triều đại Hán thuộc Trung Quốc cổ đại. Cuju có nghĩa là “đá bóng”, và người chơi dùng chân để đá một quả bóng da vào lưới nhỏ.
Ở châu Âu, người Hy Lạp cổ đại chơi một môn thể thao có tên là Episkyros, trong đó hai đội cố gắng đưa trái bóng qua đường biên của đối phương. Tương tự, người La Mã cũng chơi Harpastum, một trò chơi dùng tay và chân để điều khiển bóng.
Thời kỳ Trung cổ ở châu Âu, nhiều nền văn hóa châu Âu có những trò chơi tương tự như bóng đá. Ví dụ như môn Mob Football ở Anh, diễn ra trong các ngôi làng và có rất ít quy tắc cố định. Trò chơi này thường rất bạo lực và có thể kéo dài qua nhiều ngày. Người chơi đá hoặc đẩy một quả bóng (hoặc đôi khi là một vật tròn khác) qua các ngôi làng hoặc các địa điểm cố định.
Bóng đá ngày xưa, hỗn loạn, bạo lực và chẳng theo một quy tắc nào cả. Tất cả chỉ thay đổi từ năm 1863, khi Hiệp hội Bóng đá Anh (Football Association, FA) được thành lập, và những quy tắc cơ bản đầu tiên của bóng đá hiện đại được biên soạn. Đây chính là cột mốc quan trọng trong sự hình thành và phát triển của bóng đá hiện đại, như chúng ta biết ngày nay.
Một thế giới diệu kỳ, của niềm vui, của nước mắt, của những khoảnh khắc làm say đắm hàng triệu con tim, của những siêu sao có thể khiến cả khán đài như đóng băng mỗi khi có bóng..., đã được mở ra.
Hãy cùng chúng tớ, Cris và Leo, bắt đầu cuộc phiêu lưu vào thế giới diệu kì này nhé!
Tự Truyện Steven Gerrard - Người Đội Trưởng Vĩ Đại
Gia đình tôi sống qua từng trang của cuốn sách này, từ nốt thăng tới nốt trầm, từ kỉ niệm buồn đến kỉ niệm đẹp. Vậy nên, cuốn sách thuộc về họ vì nếu không có tình yêu thương và sự cổ vũ không ngừng nghỉ của họ, tôi sẽ chẳng thể đạt được thành tích nào, cả ở trong lẫn ngoài sân cỏ. Tôi nợ vợ tôi, Alex. Cô ấy có thể không biết nhiều về bóng đá nhưng là người hiểu tôi hơn ai hết, vậy nên sự biết ơn lớn nhất phải là dành cho vợ tôi vì cô ấy đã luôn ủng hộ tôi, luôn là một người vợ tuyệt vời và một người mẹ phi thường với ba cô con gái của tôi.
Dù thấy buồn khi không còn được chơi cho Liverpool nữa, nhưng tôi rất hạnh phúc khi có thêm thời gian ở bên Alex và ba cô con gái đáng yêu Lilly-Ella, Lexie và Lourdes. Tại Mỹ, gia đình tôi có thể làm được nhiều thứ mà trước kia chúng tôi không thể làm khi tôi còn là đội trưởng của Liverpool. Gia đình sẽ làm tôi cười và khiến tôi hạnh phúc. Từ giờ trở đi, Lilly, Lexie và Lourdes sẽ vui vẻ hơn khi có một người bố bình thường ở bên cạnh.
Bố và mẹ cũng đã ủng hộ tôi hết mình từ những ngày đầu. Họ đã tạo dựng trong tôi những phẩm chất có giá trị mà tôi mong mình sẽ truyền lại cho các con. Cảm ơn bố mẹ vì luôn ở bên con - và vì tất cả sự giúp đỡ cũng như lời khuyên của bố mẹ trong suốt 35 năm qua.
Anh trai tôi - Paul, thì giống như một người bạn hơn. Mối quan hệ giữa chúng tôi vô cùng thân thiết và tôi có thể tin cậy vào anh mỗi khi gặp khó khăn. Tôi cũng mừng rằng mình đã làm cho cả bố và Paul vui khi ở lại Liverpool trong trọn vẹn sự nghiệp thi đấu tại Anh.
Tôi cũng rất may mắn khi có được một nhóm bạn thân đáng tin cậy. Tôi có thể là chính mình, và tất cả chúng tôi cười đùa vui vẻ mỗi khi tôi ở cạnh họ. Vẫn như thường lệ, cảm ơn anh em rất nhiều.
Cuốn sách này cũng là dành cho cổ động viên số một thế giới - những người hâm mộ Liverpool FC, vì nếu không có họ, tôi sẽ chẳng bao giờ có thể trung thành với một đội bóng. Sự ủng hộ của họ cùng màn chào tạm biệt đáng nhớ khiến tôi biết mình sẽ không bao giờ hối hận vì luôn chọn Liverpool. Người hâm mộ Liverpool khiến tôi cảm thấy mình may mắn và cả các cổ động viên trung thành của đội tuyển Anh theo tôi và đội đi khắp thế giới cũng vậy. Không có những fan chân chính đó, bóng đá sẽ chẳng còn ý nghĩa nữa.
Tôi muốn cảm ơn tất cả mọi người tại Liverpool FC - các huấn luyện viên cũ, đồng đội cũ, nhân viên bảo vệ, đội ngũ y tế, nhân viên văn phòng và tất cả những ai có liên quan tới câu lạc bộ ở Anfield, tại sân tập Melwood và các học viện nơi tôi từng được huấn luyện tại Merseyside. Việc tôi còn gần gũi với nhiều người tại Liverpool đến vậy đã nói lên rất nhiều thứ về câu lạc bộ. Tôi rất muốn một ngày nào đó sẽ được trở lại – bất kể là với vai trò gì mà Liverpool FC tin tôi có thể đóng góp.
Kính mời các bạn đến với những câu chuyện trong trang sách!
Tự Truyện "Voi Rừng" Drogba
Cuốn sách này, tôi xin được dành tặng cho người hâm mộ ở những đội bóng tôi từng khoác áo, cho bố mẹ tôi, vợ và các con.
Không có họ, sẽ không có Didier Drogba.
Lời tri ân
Từ tận đáy lòng, tôi muốn gửi lời cảm ơn đặc biệt đến những HLV tôi đã từng làm việc cùng. Họ là những người giúp đỡ tôi trở thành một Didier Drogba như tất cả chúng ta đã thấy. Nhưng trên hết, tôi muốn tri ân tất cả những người đã ảnh hưởng đến tôi, luôn thôi thúc, động viên tôi trở thành người đàn ông như ngày hôm nay. Tôi chẳng thể liệt kê tên của từng người đâu, vì như vậy tôi phải viết thêm 1 cuốn sách nữa mất.
Tôi cũng muốn cảm ơn đến những người đồng đội. Tôi từng làm việc với rất nhiều ngôi sao, và thật may mắn khi có cơ hội làm bạn với nhiều người trong số họ.
Cảm ơn bố mẹ vì đã cho tôi được học hành tử tế. Cảm ơn người chú của tôi, ông Michel Goba, vì nhờ có ông, tôi đã có một giấc mơ và biến nó trở thành sự thật.
Cảm ơn những HLV đã đồng hành cùng tôi, từ khi tôi còn ở Levallois Perret. Cảm ơn Marc Westerloppe và Alain Pascalou, vì đã mang đến cho tôi thách thức thú vị trong 4 năm đầu tiên ở một đội bóng chuyên nghiệp thực sự. Cảm ơn Guy Lacombe, người đã tin tưởng tuyệt đối vào tôi.
Cảm ơn José, người đặc biệt, cùng với Roman, người mà tôi từng nói rằng đã thay đổi cuộc đời của tôi và gia đình, là người tôi sẽ luôn mang ơn suốt cuộc đời. Cảm ơn Stephane Renaud, người đàn ông với đôi bàn tay đặc biệt.
Với Caroline McAteer và những thành viên ở Công ty Sports PR, xin cảm ơn. Với Thierno, Pierre và Mathias ở XL Sport cùng Pape Diouf nữa, cảm ơn tất cả, vì những năm tháng vinh quang mà chúng ta đã cùng bước qua. Sau cùng, cảm ơn David Luxton và Debbie Beckerman, cũng như Roddy Bloomfield và những cộng sự của anh tại Hodder & Stoughton.
Tự Truyện David Beckham - Góc Cạnh Đời Tôi
Tại sao David Beckham lại được yêu mến và hâm mộ cuồng nhiệt đến như vậy? Bởi khả năng chơi bóng trên cả tuyệt vời? Bởi vẻ ngoài quý tộc? Bởi niềm đam mê bóng đá đã tạo cảm hứng cho bao thế hệ?
Câu trả lời là tất cả những yếu tố trên, Beckham là một thần tượng, là tấm gương cho sự nỗ lực kiên cường, can đảm vượt qua khó khăn để rồi tạo ra những khoảnh khắc say đắm lòng người
Ở những nơi mà anh đi qua - những thành phố hoa lệ và hào nhoáng bậc nhất thế giới: Madrid, Milan, Los Angeles cho đến Paris, Beckham luôn luôn tỏa sáng, anh đơn giản là không thể thay thế
Sự nghiệp bóng đá của Becks là cả một câu chuyện dài mà không phải cầu thủ nào cũng có được – đắng cay, thất bại, gục ngã, thành công, vinh quang… Bằng tài năng, sự chuyên nghiệp và niềm đam mê bóng đá đến cháy bỏng, Beckham đã chinh phục cả thế giới trong suốt 3 thập kỉ.
Hồng Sơn "Công Chúa" - Quái Kiệt Sân Cỏ Trong Màu Áo Lính
Hồng Sơn là một trong những nhân vật thể thao lớn của Việt Nam, không riêng gì bóng đá. Trong những năm cuối thế kỷ XX, đầu thế kỷ XXI, Hồng Sơn chính là biểu tượng tiêu biểu nhất, có tầm ảnh hưởng lớn nhất đối với nhiều thế hệ yêu bóng đá Quân đội, yêu đội tuyển Việt Nam.
Hồng Sơn trở thành ngoại lệ độc đáo không chỉ bởi anh là tên tuổi thể thao đầu tiên “vượt biên giới”, tính từ sau SEA Games 1995, mà ngay cả hình ảnh đời thường, đời lính của anh cũng trở thành thần tượng, có sức lan tỏa sâu rộng qua nhiều thế hệ.
Suốt thập niên 90 thế kỷ trước và đầu những năm 2000, mỗi khi nhắc đến Hồng Sơn là chúng ta nói đến hình ảnh tiêu biểu của thể thao Việt Nam nói chung, của bóng đá nước nhà nói riêng. Anh là nhân vật không thể tách rời giữa bóng đá và sân cỏ, giữa chất lính và sự yêu thương.
Chính vì Hồng Sơn là một tên tuổi lớn, có sức hút nên các câu chuyện xung quanh anh cũng mặc nhiên trở thành đề tài vô cùng thú vị. Nó có thể tạo ra cơn bão tò mò trong dư luận, như người hâm mộ phát cuồng với chính anh trong những tháng năm đỉnh cao.
Hồng Sơn “công chúa” - Quái kiệt sân cỏ trong màu áo lính là cuốn sách lưu lại những kỷ niệm đáng nhớ suốt tháng năm ấu thơ và hành trình sự nghiệp hơn 30 năm của danh thủ Hồng Sơn do chính anh kể, mộc mạc, giản dị và chân thành...
CR7 - Hành Trình Lên Đỉnh Thế Giới
Khi sinh ra, có 4 điều mà chúng ta không có quyền được lựa chọn là: cha, mẹ, anh chị em và nơi được sinh ra. Và còn một điều nữa là đam mê của chúng ta, thứ luôn tạo động lực giúp ta hướng về phía trước. Ngoài ra, tất cả là không thực sự cần thiết.
Trước khi bàn tới đam mê của một Cristiano Ronaldo đang ở trên đỉnh cao danh vọng, điều gì xứng đáng với những trang đầu tiên của cuốn sách này: người mẹ, gia đình hay nơi mà anh ấy đã được sinh ra? Câu trả lời nhất định là Dolores Aveiro, người mẹ vĩ đại hiện vẫn đang sống cùng và chăm chút cho cậu con trai Junior của Ronaldo như một người mẹ chăm con, chứ không phải bà nội chăm cháu. Cách đây hơn 20 năm, bà đã dằn lòng cho phép cậu con trai 12 tuổi của mình rời miền quê nghèo Madeira để theo đuổi đam mê trở thành một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp. Một quyết định xé lòng, nhưng bà chấp nhận, bởi bà tin đó là lựa chọn tốt nhất, thậm chí có thể là duy nhất. Hoặc cũng có thể vì bà đã từng phải trải qua điều tương tự. Người ta thường nói, trong cuộc đời, những đức tính và khiếm khuyết có thể được lặp lại từ thế hệ này qua thế hệ khác. Năm xưa, cha của bà cũng đã ra đi, mặc dù theo một cách khác, trong chiếc vali ngày xưa ấy không có niềm thương yêu - thứ mà bà đã ních chặt trong vali của cậu con trai trước chuyến bay đến Lisbon
----
Khi lên 8 hay 9, Ronaldo rất thích được ở bên cha. Nhiều đêm, đồng hồ đã chỉ 11 giờ và mắt đã díu lại nhưng anh không thể nào yên tâm lên giường khi không có cha bên cạnh. Anh sẽ cùng với chị gái hay một vài người bạn đến quán bar để kéo ông ấy về, mặc cho ông không chịu. Anh cũng rất thích ở bên cạnh ông tại một góc nào đó trong quán bar. Chỉ đơn giản là ngồi yên lặng và uống. Và không gây ra bất kì rắc rối nào.
Khi ông chịu về nhà cũng là lúc mà ông cần đến bờ vai của cậu con trai. Ông đã quá say rồi.
Ở độ tuổi còn rất trẻ, Ronaldo dần dần phải gánh vác vai trò của người cha trong gia đình - thứ mà cha của anh bỏ bê vì những cơn say.
“Tôi chỉ muốn con trai tôi được hạnh phúc và thành công.” Đó là câu nói mà anh đã nghe thấy ở quán bar. “Tôi muốn sống ở thế giới của tôi. Và thế giới của nó do nó quyết định.” Thực tế, ông không thích chuyển đến Manchester khi Cristiano thi đấu ở đó, và cũng chỉ đến thăm một vài lần.
Messi Vs Ronaldo - Đại Chiến Giữa Những Vị Thần
Messi vs Ronaldo - Ai là người xuất sắc hơn? Đấy không phải là câu hỏi mà cuốn sách này cố gắng trả lời. Nhưng thông qua cuốn sách này, các bạn sẽ có được tất cả những gì các bạn cần phải biết về hai siêu sao bóng đá đương đại, để từ đó có thể tự mình đưa ra quyết định
The Manager
Trong cuốn sách này, bạn sẽ thấy những bài học từ quá khứ, nghe những câu chuyện hậu trường về công việc quản lý đầy màu sắc của Arsene Wenger và Sir AlexFerguson, những người đã cống hiến trọn vẹn tuổi thanh xuân cho Premier League. Ngoài ra, với tư cách là những huấn luyện viên ngoại có nhiều trải nghiệm ở giải đấu hàng đầu nước Anh, Carlo Ancelotti và JoseMourinho cũng sẽ bật mí về cách quản lý con người và cách “đắc nhân tâm” với những ngôi sao lớn. Tất cả sẽ giúp chúng ta hiểu hơn về thế giới của những nhà quản lý hàng đầu, những người đã tồn tại nhờ lòng đam mê và sự tận tụy với công việc.
Kỷ Nguyên Của Thánh Thần
Có một ngày tôi bỗng phát hiện ra thời đại mình đang sống, cũng là thời đại của các bạn đang sống, đang tồn tại những “vị thần” thể thao.
Ở làng Tennis có Roger Federer, Rafael Nadal, và Novak Djokovic.
Ở làng bóng đá có Lionel Messi và Cristiano Ronaldo.
Ở đấu trường Olympic có Michael Phelps và Usain Bolt.
Và tại NBA, làng bóng rổ đã gọi tên LeBron James.
Tất cả những con người này đều thuộc thế hệ 8x.
8x dường như là một thế hệ đặc biệt, một thế hệ vắt ngang qua những biến động trong sự phát triển công nghệ thông tin của nhân loại. Từ những đứa bé có tuổi thơ ấu với điện thoại bàn, gọi nhau í ới, bỗng dậy thì với chiếc điện thoại di động, và trưởng thành cùng những chiếc smartphone.
Thời đại sinh ra con người. Nên những huyền thoại 8x cũng băng qua lịch sử để tiến những bước tiến vũ bão mà hôm nay nhìn lại thật khó nghĩ là có thể đạt được. Họ vượt lên tất cả, họ chinh phục tất cả, họ phá các kỷ lục trong lịch sử và lịch sử ở dưới chân họ. Họ đứng ngang hoặc vĩ đại hơn tất cả những tượng đài của quá khứ. Và thế giới được xem những điều tuyệt vời nhất trong thời điểm đang sống, chứ không phải bằng những cuốn phim tài liệu.
Vì thế mà tôi muốn viết về những huyền thoại sống đó. Tôi muốn các bạn đọc và hiểu trọn vẹn về những “vị thần” thể thao trong thời đại này. Để một ngày sau này khi nhìn lại, ta có thể nói rằng: chúng ta đã sống trọn vẹn trong “kỷ nguyên của thánh thần”.
Khi đến với những câu chuyện, bạn sẽ nhận ra tầm vóc của các vận động viên vĩ đại đã vươn xa đến mức nào về mọi mặt. Những nhân vật trong sách sẽ nói với chúng ta còn nhiều điều hơn cả những kỷ lục có thể viết ra trong cuốn sách này.
Kính mời các bạn đến với những câu chuyện trong trang sách!
Wayne Rooney - Quỷ Đầu Đàn, Số 10 Vĩ Đại Tại Nhà Hát!!!
Tôi nghĩ rằng mình đã đưa ra một hoặc hai quyết định tuyệt vời trong quãng thời gian gắn bó với bóng đá - và cả một vài thứ khiến tôi muốn quên! Nhưng không nghi ngờ gì, chữ ký của Wayne Rooney từ Everton là sáng suốt nhất trong số đó.
Sir Alex Ferguson
Khi đặt bút viết 2 chữ “hiện thực”, trong tôi bỗng trào dâng nhiều nỗi niềm, bởi chưa bao giờ thấy 2 chữ “hiện thực” lại có độ dài khủng khiếp, và lại khiến chúng ta vất vả đến như thế. Chung kết bóng đá nam SEA Games năm 1995 tại Thái Lan với đội chủ nhà, chúng ta đã không dám nghĩ đến 2 chữ “hiện thực”, vì hồi đó vào được chung kết đã là quá vẻ vang, và một đội tuyển Việt Nam mới hội nhập trở lại với làng cầu quốc tế thì không có “cửa” khi đặt bên cạnh “ông kẹ” Thái. Chung kết bóng đá nam SEA Games năm 2005, chúng ta cũng không dám nghĩ đến 2 chữ “hiện thực” vì đấy là trận chung kết mà “nghi án bán độ” ở vòng bảng đã phủ một cái bóng đen nặng nề lên tâm lý nhiều cầu thủ.”
Tôi không chỉ chơi bóng cho Manchester United. Tôi sống vì đội bóng. Cả đời tôi gắn liền với nơi này. Dù tôi làm gì hay đi tới đâu, Manchester United luôn ở trong tâm trí và trái tim tôi. Tôi yêu và đón nhận thách thức mà Manchester United đặt ra cho mình. Bạn biết đấy, đã chơi cho đội bóng vĩ đại này thì phải sẵn sàng chấp nhận thực tế là ở đấy không bao giờ có những lối thoát dễ dàng. Mức độ áp lực và kỳ vọng đều cao ngất ngưởng. Một vài cầu thủ vượt qua được và tận hưởng thực tế đó, một số khác thì không. Rất khốc liệt.
Tôi từng nghĩ rằng mình là một người tận tâm trước khi tới United, nhưng hóa ra không phải. Thứ Hai, ngày 31 tháng 7 năm 2006, là ngày mà cuộc đời của tôi vĩnh viễn thay đổi, bắt đầu với việc gia nhập một trong những đội bóng vĩ đại nhất trên thế giới. Câu chuyện về Manchester United là câu chuyện về các huyền thoại - Những đứa trẻ của Busby, Thảm họa hàng không Munich, George Best, Sir Bobby Charlton, Bryan Robson, Thế hệ ’92, Sir Alex Ferguson, Cú ăn ba ’99, và còn nhiều nữa. Lịch sử, truyền thống và văn hóa đã biến Old Trafford thành một nơi đặc biệt. Vừa tới từ Tottenham Hotspur, tôi lập tức bị sức mạnh và sự lãng mạn của Manchester United cuốn đi, để rồi chính thức bước vào một cuộc phiêu lưu mà tôi từng không bao giờ dám mơ tới. Tôi là một trong số ít những người may mắn được đại diện cho đội bóng tuyệt vời này, nhưng tôi chưa từng một lần xem đặc ân ấy là điều mặc nhiên. Tôi hy sinh rồi hy sinh và lại hy sinh để có thể làm được tốt nhất trong khả năng của mình. Đấy là trách nhiệm mà tôi luôn mang theo với niềm tự hào.
---
Chơi bóng có thể chưa bao giờ là một lựa chọn đối với tôi. Tôi có thể đã phải dành cả cuộc đời trên xe lăn. Khi mới sinh, hai đầu gối của tôi dính vào nhau và các bàn chân thì bị dẹt. Bác sỹ ở Wallsend, nơi tôi lớn lên, sợ rằng khi bắt đầu phát triển, tôi sẽ không thể đi lại hay chạy nhảy bình thường được, nên họ muốn tiến hành phẫu thuật. Bố mẹ tội nghiệp của tôi ngồi trong văn phòng của bác sỹ phẫu thuật, vật lộn với câu hỏi quá hóc búa - phẫu thuật, hay là cứ để vậy và hy vọng khi lớn lên tôi sẽ trở lại bình thường? Không dễ mà đưa ra quyết định. Nhưng ngay khi bác sỹ nói về việc ca phẫu thuật chỉ có 50% khả năng thành công, và tôi vẫn có nguy cơ phải ngồi xe lăn, bố mẹ tôi lập tức trả lời, “Không đời nào, rủi ro như thế là không đáng.” Rồi họ đưa tôi về.
Tạ ơn Chúa vì bố mẹ đã quyết định ngừng ý định phẫu thuật. Khi lớn lên, đầu gối của tôi vẫn hơi bị chụm vào, bàn chân vẫn hơi nông, nhưng tôi vẫn chạy được bình thường. Mà còn chạy nhanh cơ! Sau vài năm tôi tới gặp một chuyên gia về bàn chân để xem có thể tìm kiếm sự hỗ trợ từ các thiết bị chỉnh hình hay không. Vị chuyên gia sau khi kiểm tra kỹ đã nói rằng hông của tôi cũng bị hẹp một cách bất thường. Việc bị chụm gối gây ra cho tôi một số vấn đề, gót Achilles yếu và đại loại thế, nhưng chưa bao giờ ngăn được tôi chơi bóng. Bóng đá luôn là cuộc sống của tôi. Ngay từ khi còn chập chững, tôi đã dính chặt với trái bóng, nếu không đá thì cũng mang nó đi khắp nơi. Ngay cả khi được đưa vào một cửa hàng đồ chơi, thì kiểu gì tôi cũng đi ra với một kiểu bóng nào đó.
Có một điều khá hoang đường trong thời đại truyền thông như bây giờ, đó là sự tồn tại của những cầu thủ không có antifan. Vậy mà Andrés Iniesta lại là một người nằm trong cõi hoang đường đó. Chàng trai ấy sở hữu tài năng xuất chúng, nhân cách hiền hậu, những phát ngôn chuẩn mực, và đặc biệt là những bàn thắng tuy không nhiều nhưng bùng nổ đất trời. Thế rồi, ta rời khỏi những dòng tìm kiếm trên Google, rời khỏi thảm cỏ xanh mướt, và thời khắc ta lật cuốn sách “Andrés Iniesta - Khi bóng đá là nghệ thuật”, thì điều đập vào mắt ta là một thế giới khác: thế giới nội tâm đầy những hỷ nộ ái ố, cắn rứt, đau khổ của con người ngỡ rằng có tất cả ấy. Đó là một thế giới nghệ thuật mang tên Andrés Iniesta mà như anh bảo “Tôi dành cho bạn những gì bạn chưa biết…”
(Dũng Phan)
Sách kỹ năng sống, Sách nuôi dạy con, Sách tiểu sử hồi ký, Sách nữ công gia chánh, Sách học tiếng hàn, Sách thiếu nhi